“Xem ra ngươi sống cũng không tệ nha, ếch đã biến thành như vậy, nhìn là biết được ăn rất nhiều. Con rối này là của ngươi?” Bố Tự Du đánh giá Kim Phi Dao và Mập Mạp, cuối cùng chuyển mắt sang Tiểu Uyển.
Kim Phi Dao ngồi lại vào đình, lười biếng đáp: “Uh, là của ta.”
“Trông thật xinh đẹp, nếu dùng để sắc dụ tu sĩ mà cướp bóc thì có thể thần không biết quỷ không hay, nguy hại một phương.” Bố Tự Du lập tức chậc lưỡi nói, về phương diện này hắn và Kim Phi Dao đúng là cùng một giuộc.
Kim Phi Dao liếc hắn một cái, sau đó nói khoác không biết ngượng: “Sao ngươi lại càng ngày càng tệ thế? Ai lại đi làm loại chuyện này, ta không phải hạng người đó. Mà ngươi tu luyện cũng nhanh nha, rõ ràng tư chất không khác ta lắm mà tốc độ tu luyện không hề chậm.”
“Ngươi cũng không chậm. Thấy tin tìm ngươi trên Thế Đạo Kinh mà lại không báo ta, ta đoán ngươi chắc hẳn là chạy đến Linh giới khác, nếu không thì nhiều năm như thế, không thể không có chút tin tức nào.” Bố Tự Du cười nói.
“Nói cho ta nghe một chút đi, trăm năm nay ngươi sống thế nào?” Kim Phi Dao cười, hỏi sang chuyện khác.
Ví thế, hai người liền ngồi trong đình Lưu Phong, nhìn theo từng cánh hoa không ngừng bị gió thổi đi, lần lượt nói về chuyện xảy ra trong trăm năm qua. Ngoại trừ chuyện Nhâm Hiên Chi và Linh giới Du Cảnh Kính, những chuyện khác đều được Kim Phi Dao kể ra.
Lúc Bố Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946421/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.