“Cái gì mà Thủy Kỳ Lân của ngươi? Của ngươi chính là của ta, ta chỉ thay ngươi thu đi thôi.” Đúng lúc này, thanh âm khiến Kim Phi Dao run như cầy sấy vang lên ngay phía sau.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, không biết Lang đã xuất hiện trong không trung từ khi nào, vẫn một thân hắc bào như trước.
Bằng đầu óc luôn luôn rút gân, nàng hỏi: “Vậy ngươi thì sao?”
Lang nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ta đương nhiên là của ta. Ngươi thân là tọa kỵ mà còn muốn có tài sản riêng?”
“Nào có loại chuyện này? Ngươi mau mau thả Lâm Thanh Giang ra, đây là con mồi ta đã canh chừng thật lâu, ngươi không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.” Kim Phi Dao nóng nảy, sao chuyện lại như thế này chứ.
“Quy củ của tu tiên giới chính là ai giết được thì con mồi là của người đó. Thủy Kỳ Lân đã chết cho nên nó chính là của ta. Mà ngươi cũng có việc cần hoàn thành đấy, đã lâu không coi cửa rồi.” Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ngay lúc Kim Phi Dao còn muốn nói gì đó thì Phiên Thần Vạn Tên Trận của Bố Tự Du đột nhiên bất ổn, tựa hồ tam hoàng tử bên trong trận đang dùng bí thuật gì đó. Để không làm linh tên tổn thương quá nhiều, hơn nữa linh lực cũng tiêu hao kha khá rồi, hắn liền thu Vạn Tên trận về.
Tên trận thối lui, tam hoàng tử toàn thân máu chảy đầm đìa đứng đó. So sánh với khí chất lúc trước, hiện tại hắn trông thật suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946405/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.