Lý Duệ đã chết, Kim Phi Dao ngoài việc biết nơi này là Thiên Đế Linh giới xa xôi và được quản lý bởi hoàng tộc ra thì cái gì cũng mù tịt.
Nàng đứng lên nhìn về phía hoàng thành, tựa hồ tin báo còn chưa tới. Chỉ cần nghĩ một cái là biết, một thủ vệ nho nhỏ thì làm sao có thể trực tiếp gặp người trong cung chứ, chắc chắn là phải báo cáo lên cấp trên, sau đó thủ trưởng lại báo cáo lên trên nữa, từng tầng từng tầng thông báo đến ngoài cửa cung, cuối cùng còn phải để những người có quyền mưu suy nghĩ một lát mới có thể thông tri cho hoàng đế.
“Mập Mạp, chúng ta vào thành!” đây chính là thời cơ tốt cho Kim Phi Dao chạy trốn, thời gian nửa canh giờ mới hết được một ly trà nhỏ, kể cả chưa thông báo vào cung thì hoàng thành cũng sẽ lập tức phái người xuất ra tiếp ứng.
Vì thế, Kim Phi Dao lấy túi càn khôn xuống, bảo Mập Mạp lấy ra hai tờ Ẩn Thân phù. Đây chính là lý do mà nàng không đặt thần thức lên túi càn khôn, lúc mình không có linh lực thì còn có thể để Mập Mạp tới giúp lấy này nọ, nếu không sẽ luống cuống tay chân.
Mập Mạp lấy hai tờ Ẩn Thân phù ra, lại lấy thêm hơn mười tờ cất vào túi càn khôn của mình rồi mới dùng yêu lực dán Ẩn Thân phù lên người Kim Phi Dao và mình.
Từ rất lâu trước kia Kim Phi Dao đã phát hiện ra linh thú cũng có thể dùng túi càn khôn và linh phù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946402/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.