Ở bờ biển có bến tàucủa hoàng gia, trước kia vẫn không có ai rời bến, hiện tại chiến tranhnổ ra lại càng không có khả năng ra khơi.
Thành nhỏ cạnh bờ biểnvì bị ma nhân tấn công mà hủy hoại, phàm nhân bỏ chạy hết, lại vì khôngphải là thành trấn trọng yếu nên ngay cả ma nhân cũng không ở lại đây.
Trong thành toàn là phòng ốc đổ nát, bến tàu cũng bị hủy hơn nửa, bên trênvẫn còn vết máu loang lổ. Nơi nuôi Phá Lãng quy nằm cách bến tàu khôngxa, lúc này cũng không một bóng người, đại môn rộng mở, bên trong khôngcòn lấy một mống Phá Lãng quy nào.
Nghe nói lúc ma nhân tiến công chỗ này đã giết hết Phá Lãng quy trưởng thành lấy thịt ăn, chỉ có quanviên trong phủ ôm được vài quả trứng Phá Lãng quy chạy trốn, hiện tạimuốn có được Phá Lãng quy là không có khả năng. Hơn nữa, Phá Lãng quymất mấy trăm năm mới lớn lên, sau khi thành niên mới có thể chở ngườivượt qua mảnh hải vực kia.
Kim Phi Dao chờ mong nhìn Ân Nguyệt,không biết hắn lấy cái gì để vượt biển. Ngoài dự kiến của nàng, ÂnNguyệt lấy ra một cái đầu lâu bóng loáng, phủi tay ném vào biển.
Đầu lâu gặp nước liền lớn lên, chỉ chốc lát đã to hai trượng, một nửa lộ trên mặt biển.
“Ta còn tưởng rằng ngươi cũng có rùa, hóa ra lại là vật như vậy, sẽ khôngbị chìm xuống biển chứ?” nhìn chằm chằm cái đầu lâu, Kim Phi Dao lo lắng cẩn thận quan sát một phen.
Ân Nguyệt cười cười bước lên đầu lâu, đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946361/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.