Kim Phi Dao tức giận liếc mắt, “Ngươi còn không biết xấu hổ, phương diệnnày cũng có một phần công lao của ngươi đấy. Chẳng lẽ ngươi đã quên têntrận của ngươi là ở đâu ra? Còn không biết xấu hổ mà nói ta.”
BốTự Du nhún nhún vai, cười nói: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta,nếu không phải ngươi muốn đổ tội lên đầu ta thì ưu việt đó cũng sẽ không rơi vào ta được. Không phải ngươi cuối cùng cũng đi theo Lang đại nhângiết kẻ đó sao? Thứ nhặt được hẳn là tốt hơn tên trận nhiều.”
Nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Kim Phi Dao ác thanh ác khí mắng, “Đừng cónói đến chuyện đó, có thể nhặt lại cái mạng đã là may mắn rồi, còn nhặtđược cái gì khác nữa!”
“Rốt cục ngươi có muốn lấy nó không? Nếu không thì còn phải lên đường cho sớm.” Bố Tự Du chép miệng hỏi.
“Đương nhiên muốn!” thở phì phì đáp, Kim Phi Dao nhanh nhẹn cắt Thử Thiết, lấy thánh đan lớn bằng quả vải ra.
“Yêu đan yêu thú cấp bảy sao lại nhỏ như vậy?” Bố Tự Du nghiêng đầu nhìn, cảm thấy yêu đan này quá nhỏ.
Kim Phi Dao cất thánh đan đi, “Là tinh hoa cô đọng, chất lượng không phải ở thể tích.”
Sau đó, dưới sự thúc giục của Bố Tự Du, nàng thu hồi hết da thịt Thử Thiết rồi ngự thảm tiếp tục bay đi.
Lại không ngừng bay ba ngày ba đêm, ngay cả linh thạch cũng phải lấy ra đểbổ sung linh lực, Kim Phi Dao rốt cục đuổi được đoàn xe của người thumua Thiên phái.
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946329/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.