Hai người đi một chỗkhác, bắt đầu xem xét ngọc giản, các thứ được thu mua đều ghi chép lạirõ ràng, nhìn từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện Ngọc Điệp trư, mãi mới nhìn thấy dòng dưới cùng ghi lại: mười tám con Ngọc Điệp trư và mườimột miêng da trực tiếp đưa đến phía sau núi.
“Hả? Trực tiếp đưađến phía sau núi? Phía sau núi Linh Thiên phái không phải là nơi nhốtHỗn Độn sao? Đọc trên này thì thấy là Ngọc Điệp trư vẫn còn sống.” KimPhi Dao có chút nghi hoặc, không phải Ngọc Điệp trư chỉ dùng được da hay sao? Sao còn phải mang con sống về?
“Bây giờ làm sao?” Bố Tự Du dò hỏi.
“Còn có thể làm sao? Da Ngọc Điệp trư ta nhất định phải lấy tới tay!” khẳngđịnh lại quyết định của mình xong, Kim Phi Dao nhìn sang Bố Tự Du:“Không phải ngươi có việc muốn làm sao? Chẳng lẽ muốn đi theo ta tớiLinh Thiên phái?”
“Ta muốn gặp người Thiên phái nhưng nếu trựctiếp tới thì chắc chắn người ta không cho ta bước vào cửa, biết đâu đitheo ngươi còn có cơ hội làm quen người Thiên phái, đến lúc đó muốn bànchuyện sẽ dễ dàng hơn.” Bố Tự Du nghĩ nghĩ, quyết định cũng đi LinhThiên phái.
Kim Phi Dao chau mày nhìn hắn, “Ngươi đang nghĩ cáigì vậy? Ta đây là đi làm chuyện xấu, ngươi có thể nói chuyên gì? Khôngphải là muốn nhìn xem người ta có nhược điểm gì không, sau đó dùng nó để trao đổi, đòi Linh Thiên phái ủng hộ việc mở Thế Đạo Kinh chứ?”
“Ngươi thật lợi hại, ta vừa mới nghĩ đến mà ngươi đã biết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946325/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.