Hai người đi trênđường, Lá Cây tựa hồ có lời gì muốn nói, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói:“Tiền bối, ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi.”
“Cha ngươi nói gì với ngươi?” Kim Phi Dao nghiêng đầu hỏi thẳng.
Nàng không sợ người nhà Lá Cây thấy hơi tiền nổi máu tham mà định làm chuyện gì xấu với mình, nếu nàng thật sự bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ lừa thì còn thểdiện gì hành tẩu trên Linh giới nữa. Hơn nữa, có cho bọn hắn mười lá gan thì Kim Phi Dao cũng tin là bọn hắn không dám giở trò gì, tám phần làmuốn chút ưu việt thôi. Dù sao, nói đến nói đi thì mình kiếm được ĐảoSơn kình cũng có công của Lá Cây.
Lá Cây ấp úng mãi không nênlời, trong lòng thấy rất phiền não, nhịn không được trách cha mình,chuyện như vậy lại muốn nàng đi làm, làm sao nàng có thể nói ra đây?
Thấy nàng nửa ngày không nói hoàn chỉnh được một câu, Kim Phi Dao có chútphiền chán, có chuyện gì thì nói ra là xong, vì thế nàng hỏi: “Các ngươi muốn chia Đảo Sơn kình thế nào? Nói ta nghe một chút.”
“A!” LáCây ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên, nhất thời hiểu ra Kim Phi Dao đã biết dụng ý của mình, cố ý cho mình cơ hội bày tỏ thái độ.
“Chúng tamuốn một thành, bởi vì ta cơ hồ không đóng góp công sức gì mà giờ lạicòn mặt dày muốn đòi một thành cho nên ta cảm thấy rất mất mặt, khôngnói nên lời.” Lá Cây rốt cục nắm được cơ hội, vội vàng nói.
Vừarồi nếu không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946299/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.