“Thật là, làm việccũng không yên, ở bên cạnh những người này đúng là đáng ghét, thích xenvào việc người khác.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn lấy ra một yêu đan, tứcgiận bất bình ném vào túi càn khôn bên cạnh.
“Tiểu Dao à, ngươi lại đang mắng ai vậy?” đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến tiếng nói chuyện.
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật: “Không mắng ai cả, ta tự lẩm bẩm thôi.”
“Nghe ta nói này, nữ hài không thể tùy tiện mắng chửi người, làm người phảicó lễ có đức.” Hoa phu nhân đã quét dọn nhà cửa xong, đi ra liền thấyKim Phi Dao vẫn cả người đầy máu ngồi trong sân, trên đùi là một con cá, tay đang moi yêu đan, lại nghe thấy tiếng mắng người của nàng, cảm thấy như vậy không được tốt lắm liền đi lại dạy nàng một chút.
KimPhi Dao không hé răng, nàng thật sự không hiểu nổi vì sao Hoa phu nhânlại lải nhải suốt ngày như vậy, chẳng lẽ nữ nhân chỉ cần già đi là sẽtrở nên nói nhiều? Một lão phu nhân nói nhiều như vậy mà Hoa Khê cònliều mạng muốn phục sinh nàng, cũng không biết có phải là thích chịungược không.
Thấy nàng chỉ mải vùi đầu làm việc, Hoa phu nhânđịnh gọi Mập Mạp lại làm việc, nữ tử phải nên sạch sẽ ngắm hoa thưởngtrăng mới đúng, nhưng Mập Mạp vừa thấy Hoa phu nhân xuất hiện đã trốnđi, nó cũng không chịu nổi Hoa phu nhân cứ lải nhải cả ngày, đặc biệt là sau khi vô tình biết được chuyện của Đại Nữu thì nàng cứ nhìn thấy MậpMạp là sẽ giáo dục nó một trận, bảo nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946280/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.