Hoa Uyển Ti bất đắcdĩ nhìn Kim Phi Dao, lại liếc nhìn Nhâm Hiên Chi một cái, một nam nhânnhư vậy đã bị đạp hư. Lắc đầu, nàng truyền âm: “Ta cảm thấy ngươi chỉcần nói xin lỗi là được, các ngươi cùng là tứ mãnh thú, hòa bình ở chung sẽ có lợi cho cả hai.”
“Hả?” Kim Phi Dao mang vẻ mặt không tìnhnguyện nhìn nàng, “Rốt cục là chuyện gì chứ, sao cuối cùng lại thành lỗi của ta? Chịu thiệt xin lỗi vậy, dù sao cũng không phải là đại sự gì.”
Vì thế, nàng lười biếng ngồi, không chút để ý nói với Nhâm Hiên Chi: “Nhâm đạo hữu, hóa ra ngươi vì chuyện thành chủ thành Lạc Nhật mà tức giận,nếu ngươi nói thẳng với ta có phải là tốt không. Ta lúc đó cũng là nghelời ngươi mới muốn thành toàn ngươi, cuối cùng lại thành không tốt.Thôi, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, chuyện này coi như hết.”
Tiếng nói vừa dứt, Hoa Uyển Ti liền thò tay vỗ bốp vào lưng nàng, mắng: “Ta nói là xin lỗi, thái độ đàng hoàng một chút.”
Kim Phi Dao đành phải đứng đắn, ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị,nghiêm túc nói lại lần nữa: “Nhâm đạo hữu, chuyện này là do ta hiểu lầm, chỉ tại năm đó ngươi không nói rõ ràng với ta. Dù sao việc cũng đã xảyra, ngươi cứ coi như ăn phải đồ ăn không hợp khẩu vị là được rồi.”
Người này nhất định không chịu nhận mình sai, nhìn bộ dạng nghiêm trang củanàng, hai mắt chân thành nhìn Nhâm Hiên Chi, mặc kệ thế nào đều tỏ raviệc năm đó chỉ là hiểu lầm, chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946237/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.