Ngoài thành Thính Tuyết, Kim Phi Dao rụt cổ, vừa rồi có bông tuyết rơi xuống cổ nàng làm nàng sinh ra một tia ảo giác bản thân giống như một người không có tu vi, không chịu nổi gió lạnh.
Có thể nói bản thân sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ, thân thể hoàn toàn khác xa Nguyên Anh kỳ, vì cảm giác lực lượng của thiên nhiên cho nên hoàn toàn không cần dùng linh lực ngăn cản nóng lạnh.
Trước kia dùng linh lực là có thể chắn hết thảy cảm giác không thoải mái ở bên ngoài, nóng, lạnh hoặc là mưa. Nhưng hiện tại nàng lại nguyện ý tiếp cận gió mưa, rét lạnh như thế này. Vậy mới có thể tiếp cận thiên địa, cảm giác thiên địa hô hấp, đó là cảm giác mà tu sĩ dưới Hóa Thần không thể nào thể hội được.
Kim Phi Dao cười cười, nếu không phải tiến giai Hóa Thần kỳ thì làm sao nàng có được nhãn giới như vậy, cảm thụ thiên địa khí giống như phàm nhân bình thường chứ. Trước kia nhận thức đối với thiên địa của nàng quá phiến diện, Nguyên Anh chẳng qua mới là nhập môn mà thôi.
Rũ rũ chiếc áo choàng lông thú trên người làm đám tuyết đọng trên vai rơi xuống, Kim Phi Dao hà một hơi. Nhìn bạch khí phun ra từ trong miệng, nàng tứ giận bất bình mắng: “Thật sự là phiền toái, lại phải tới địa bàn Ma tộc, Ma tộc thực không dễ đùa chút nào.”
“Được rồi, không phải chính ngươi đã đồng ý, còn làm liên lụy đến chúng ta sao.” Hoa Uyển Ti đứng bên cạnh nhìn nàng, Mập Mạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946194/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.