Do dự một hồi, Kim Phi Dao nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chân Linh ThụMẫu, tò mò hỏi: “Hai người các ngươi là nhất kiến chung tình hả?”
Chân Linh Thụ Mẫu cười nói: “Đương nhiên là nhất kiến chung tình. Ngày ấy ta đang hóng mát dưới tàng cây, hắn đột nhiên từ trên trời giáng xuống,một thân hồng y. Lúc đó hắn còn ngẩng đầu cười với ta, nói một câu mà ta nhớ cả đời.”
“A, hắn nói gì?” Kim Phi Dao không ngờ Kính huynhlại còn một mặt như vậy, còn mặc hồng y bay từ trên trời xuống, cảm giác thật lãng mạn nha.
“Hắn nói câu, thụ mẫu?” thụ mẫu ngọt ngào kể.
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, sao nghe cứ thấy rất kỳ quái nhỉ, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Đương nhiên là hôn mê rồi. Quần áo của hắn bị máu nhuộm thành màuđỏ, còn chưa kịp nói chuyện nữa.” Chân Linh Thụ Mẫu cau mày, biểu cảmngươi biết rõ rồi còn hỏi.
Kim Phi Dao á khẩu, cảm thấy nhất kiếnchung tình này chính là Kính huynh không biết bị ai đánh trọng thương,rơi xuống đúng ngay trước mặt nàng. Một thân hồng kia chính là máu thấmra, tuy nhiên màn mỹ nhân cứu anh hùng này cũng coi như là nhất kiếnchung tình, nhưng thụ mẫu này nói chuyện vẫn luôn không rõ ràng, thườngkhiến người ta hiểu lầm.
“Sau đó ngươi liền cứu hắn, hắn cũng rấtbiết ơn ngươi, các ngươi liền ở cùng nhau?” Kim Phi Dao nghĩ, bảo saongười như Kính huynh lại thành thân, hóa ra là do thiếu ân tình củangười khác, sau đó chậm rãi yêu thương.
Chân Linh Thụ Mẫu cười hìhì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946160/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.