Bộp một tiếng, Lý Mộc bị Tạ Lập ném xuống đất. Hắn lấy một chiếc khăn ra lau tay, lạnh giọng nói: “Cất thi thể đi, tà tu rất thích các thithể tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên.”
“Dạ!” Sử Như vội lên tiếng,ra lệnh cho hạ nhân đưa thi thể Lý Mộc đi, sau đó dè dặt cẩn trọng hỏi:“Các chủ, việc này là do Lý Mộc làm?”
“Không phải hắn, hắn sợ bịta trách tội cho nên mới chạy trốn. Ta sưu hồn rồi, việc này không cóquan hệ gì với hắn, thật sự là gia hỏa vô dụng, lãng phí thời gian củata.” Tạ Lập lạnh mặt nói.
Trương Cảnh Thành liền hỏi: “Các chủ, đã không phải do Lý Mộc gây nên, vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tiếp tục tìm, dám nháo sự trên địa bàn của ta, phải tìm bằng được người chota, Liên đăng Cửu Hồn đài đang thiếu nguyên thần.” Tạ Lập liếc nhìn SửNhư và Trương Cảnh Thành, hai người nhất thời cảm thấy như lọt vào hầmbăng, tự dưng run lên.
Hai người thầm nghĩ, chẳng lẽ các chủ cũng hoài nghi bọn họ? Nếu bị dùng Sưu Thần thuật thì cũng chỉ có đường chết.
Nhưng Tạ Lậ lại không động thủ, chỉ nhìn hai người đầy sát ý: “Nếu không tìmđược nguyên hung thì ta cũng chỉ có thể tìm hai người các ngươi. Cònthất thần ra đó làm gì, không mau đi tìm cho ta?”
“Dạ!” Sử Như vàTrương Cảnh Thành vội vàng dẫn người rời đi, hung thần ác sát tìm kiếm.Tạ Lập nghĩ nghĩ, bỏ ý định quay lại tìm Nhâm Ngân, phải trước hết đi ổn định cảm xúc của đám tu sĩ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946134/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.