Đầu Hoa Uyển Ti thò ra khỏi túi càn khôn, trông cực kỳ quỷ dị, nàng nhìn quanh một chút, cau mày hỏi: “Ngươi đứng đây nhìn cái gì? Còn không mau chạy trốn đi.”
“Sợ gì chứ, sắp có trò hay xem rồi.” Kim Phi Dao lắc lắc tay, chẳng hề để ý nói: “Lam quang kia chính là Kính huynh, đá bay phi thiên thuyền cũng là hắn, một người hung mãnh như vậy xuất ra, chúng ta còn trốn nỗi gì. Chờ hắn đánh xong chúng ta sẽ đi tìm hắn ôn chuyện, ở cùng một nhân vật lợi hại như vậy thì có ai dám tới tìm chúng ta phiền toái nữa.”
Hoa Uyển Ti có chút do dự, “Liệu hắn có không nhận chúng ta không?”
“Sao không nhận ra? Hắn đã lăn lộn cùng chúng ta rất nhiều năm, sẽ không vô tình thế được. Lại nói, ngươi không tò mò sao? Ta muốn xem xem hắn trông như thế nào, rốt cục là người ra sao.” Kim Phi Dao nhấc đầu Hoa Uyển Ti ra để nàng nhìn rõ hơn.
Tuy nhiên, hành động của nàng lại làm tu sĩ bốn phía vội vàng nhượng bộ lui binh, con yêu thú toàn thân lông đen kia lại còn cầm đầu người thị uy, thật sự quá càn rỡ. Hơn nữa, tu vi cũng không thấp, vẫn nên cách xa nó một chút thì hơn. Chỉ tiếc hồng bài của Bách Hoan các, đẹp như vậy mà lại rơi vào kết cục bị yêu thú đùa bỡn.
Thấy Kim Phi Dao nói cũng đúng, Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn chỗ lam quang, có điều khoảng cách quá xa, nàng hoàn toàn không nhìn rõ trng lam quang có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946122/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.