Hai người đi ra ngoài tiểu đảo nổi, ngồi trên khoảnh sân phía trên, sau đó Kim Phi Dao cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cẩn thận nhìn một cái, hóa ra là trên mặt sân vốn không có vật gì lại xuất hiện một tảng đá màu đen cao bằng đầu gối. Nàng vòng quanh tảng đá hai vòng, lại đá một cước, phát hiện tảng đá này không phải rơi từ đâu xuống mà là mọc ra từ dưới đường nổi, rõ ràng một năm trước còn chưa có thứ này.
“Sao vậy?” Hùng Thiên Khôn tò mò hỏi.
Kim Phi Dao lắc đầu, “Không sao, chỉ là tò mò sao tự dưng lại mọc ra tảng đá.”
“Có lẽ tảng đá đó vốn đã có ở đó, muội bình thường đều rất qua loa đại khái, có thể đã nhớ nhầm.” Hùng Thiên Khôn dùng thần thức quét một cái, phát hiện đây chỉ là một tảng đá bình thường, chẳng phải là yêu thú ngụy trang, vì thế liền nói.
“Phải không? Chẳng lẽ trí nhớ của ta lại kém như vậy?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dù sao cũng chỉ là tảng đá, bởi vậy liền không để tâm, đặt mông ngồi lên.
Hai người vừa hóng gió vừa uống rượu trò chuyện, rượu hết nửa bình, Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Hùng ca, huynh đã tiến giai Hóa Thần kỳ, định khi nào thì đi?”
Hùng Thiên Khôn dừng một cái, có chút xấu hổ hỏi: “Tạm thời… tạm thời không đi. Ta ở trong này ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của muội sao?”
“Không phải, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Không phải huynh là môn chủ một môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946090/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.