“Mập Mạp, đừng có nhàn rỗi, mau mang mấy thứ kia tới đây. Động tácnhanh chút, ngươi cũng đâu phải tiểu hài tử thật sự, làm cái gì vậy?”Kim Phi Dao ngồi xổm trước phiến đá lát, ra sức vẽ pháp trận, nàng muốnvây phiến đá vào trong pháp trận, phòng ngừa tu sĩ bên ngoài vọt vào.
Mập Mạp kéo một cây gậy nhọn dài nửa trượng đi tới, ép tới mức sắpkhông nhìn thấy người đâu: “Không phải là ta giả tiểu hài tử, thứ nàyquá dài, với chiều cao của ta cầm rất không tiện.” đỡ cây nhọn cao hơnmình rất nhiều, Mập Mạp bất mãn nói.
Kim Phi Dao nghe vậy thì chế nhạo: “Ai bảo tự ngươi biến thành nhỏnhư vậy, có rất nhiều mĩ nam anh tuấn cho ngươi tham khảo mà ngươi cònhóa thành như vậy, hoàn toàn là tự mình làm mất mặt.”
“Công việc này vốn không nhất định phải là ta làm, ngươi đây là khidễ tiểu hài tử.” Mập Mạp bĩu môi ra vẻ đáng thương, lại phát hiện cứutinh Hoa phu nhân không xuất hiện, thủ nhi đại chi vẫn là Hoa Uyển Titươi cười ngồi xem náo nhiệt, hắn đành phải tức giận bất bình kéo câygậy đi đến bên cạnh pháp trận.
Chỉ còn vài ngày nữa là đủ trăm năm từ lần mở cửa lần trước, Kim PhiDao đã bày trận địa sẵn sàng đón địch, chuẩn bị nghênh đón tu sĩ NhậtNguyệt môn. Mặc kệ bọn họ có muốn tới giết Thương Lệ thú hay không, chắc chắn sẽ không để hai tên tu sĩ ở mãi trong mật cảnh nhà mình, mật cảnhnày kiểu gì cũng phải mở.
Hơn nữa, nàng đã đánh Bạch Giản Trúc, nàng rất hoài nghi người bênngoài sẽ không có thái độ tốt với mình. Riêng việc tư nhập mật cảnh đãlà trọng tội, càng miễn bàn Lam Tinh ngồi ở đó, muốn mang đi chắc chắnNhật Nguyệt môn không đồng ý, còn không bằng thừa dịp đối phương chưakịp chuẩn bị mà lập tức lao ra bỏ trốn mất dạng.
Cho nên nàng phải chuẩn bị đầy đủ hết trước khi mật cảnh mở ra.
Phải vẽ một pháp trận phòng ngự ở phía trước phiến đá lát, không cầnthiết phải quá mạnh mẽ, chỉ cần có thể ngăn cản một lượt công kích đầutiên là được. Phía sau pháp trận là một loạt giá gỗ, những cái giá gỗđơn sơ này là do Kim Phi Dao chặt mấy cái cây đơn độc trong mật cảnhdựng thành. Cây gậy nhọn trong tay Mập Mạp là để đặt lên giá.
Các cây nhọn này đều được luyện từ các khoáng thạch trân quý, cây nào cây nấy đạt tới cấp bậc pháp bảo hạ phẩm, trên mũi nhọn quấn một vòngBạo Viêm phù cấp ba, có chừng hai, ba mươi tờ như vậy. Lúc này trên cáigiá nho nhỏ đã bày gần trăm cây nhọn, ngoài treo Bạo Viêm phù mà Kim Phi Dao bớt chút thời gian làm ra thì Mập Mạp còn cẩn thận bôi nọc độc lêntừng mũi nhọn, không cầu có thể lập tức đâm chết người, chỉ cần cắt quachút da cũng có thể ép buộc bọn họ chết khiếp.
Hết thảy sắp xếp ổn thỏa, Kim Phi Dao liền lùi ra ngoài trận, mỗingười cầm mấy tờ Ẩn Thân phù, lúc chạy đi có thể sẽ dùng tới. Hoa UyểnTi vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau giá gỗ, phía trước là hơn ba trăm cây nhọn dính đầy phù và nọc độc, toàn bộ được buộc vào ngón tay nàng bằng cácsợi tóc, Lam Tinh ngồi phía sau Hoa Uyển Ti.
Bốn người lẳng lặng ngồi trước phiến đá chờ mật cảnh mở ra. Kim PhiDao cẩn thận nhìn, tiểu đảo nổi đã cất đi, các thứ khác đã chuẩn bị đầyđủ hết, hiện tại chỉ còn chờ người của Nhật Nguyệt môn.
Thời gian trăm năm nói dài thì dài nhưng đối với các tu sĩ cả ngày tu luyện, không cần ăn uống mà nói thì cũng chỉ như một lần bế quan. Tu vi của Kim Phi Dao đã đến Hóa Thần sơ kỳ tiểu viên mãn, chỉ cần thêm vàingày hoặc có vật đại bổ thì nhất định có thể tiến giai đến Hóa Thầntrung kỳ.
Nàng không ngừng ngắm nghía viên Thái Dương thạch tràn đầy quang mang màu vàng trong tay. Đây là sản phẩm của Thái Dương thú, kết tinh dướitâm tình vui vẻ của Lam Tinh, mấy hôm trước Kim Phi Dao đã giết nó, lấyđược viên Thái Dương thạch này từ trong đầu. Chuẩn bị đã dư thừa nhưthế, nếu còn không trốn thoát thì quả thực chính là chê cười.
Kim Phi Dao chờ mấy ngày, nàng cũng không muốn đến tận lúc mật cảnhmở ra mới chuẩn bị, đến lúc đó sẽ bị người đánh cho trở tay không kịp.Cứ đợi như thế bảy ngày, Mập Mạp cũng không chú ý hình tượng nữa, bày ra bộ dáng lưu manh nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Thật lâu không thấy mởtrận, ngay cả Kim Phi Dao cũng có chút hoài nghi, có phải Nhật Nguyệtmôn không cần mật cảnh này nữa, ném luôn các nàng ở trong này?
Vừa mới nghĩ vậy thì thấy không gian chỗ phiến đá bắt đàu nổi lênsóng gió, một vòng sáng màu vàng xuất hiện trong không trung và có xuthế chậm rãi mở ra.
“Chuẩn bị!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, nhắc nhở mọi người đề caotinh thần, tay còn đẩy Mập Mạp lúc này đang dựa vào đùi mình ngủ.
Thấy hoàng quang càng lúc càng lớn, sau khi lớn đủ để cho một ngườiđi qua, Kim Phi Dao quyết định hành động. Lam Tinh quá to lớn, kể cả khe hở có mở ra toàn bộ nàng cũng không thể chui qua được, còn không bằngmạo hiểm, chỉ cần không gian có cái khe thì sẽ rất dễ dàng bị xé rách.
“Phóng!” theo tiếng hét của nàng, trên người Hoa Uyển Ti phát ratiếng vang ông ông, sau đó đầu nàng ngửa ra sau, cả người ngã ra đất.Tất cả linh lực trên người nàng đã dồn hết vào ba trăm cây nhọn phíatrước, linh lực nồng đậm khu động ba trăm mũi nhọn, vùn vụt bay vàotrong cái khe. Kim Phi Dao cũng lập tức nhấc Hoa Uyển Ti lên, ném vàotúi càn khôn rồi mang theo Mập Mạp vọt vào hoàng quang, Lam Tinh theophía sau.
Đây là sự an bày của Kim Phi Dao, số lượng mũi nhọn nhiều, phẩm giailại không thấp, nếu muốn khu động tất cả thì kết cục chính là linh lựchao hết, trên người không thừa lại nửa điểm linh lực, chuyện này là đặcbiệt nguy hiểm với tu sĩ, cho nên chuyện này liền giao cho Hoa Uyển Tilàm là tốt nhất, sau khi nàng bị hết linh lực thì có thể cho vào túi càn khôn.
Trúc Hư Vô vô cùng nhàm chán khoanh tay đứng cạnh mật cảnh, bên cạnhhắn là nữ nhi đường chủ Giang Hi, làm đại môn trưởng lão của Lục đườngNhật Nguyệt môn này thật không dễ dàng gì. Thời gian trăm năm đã tới,hắn mừng thầm, rốt cục cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này còn quan liêu hơn cả Đông Ngọc Hoàng phái.
Nghe Phong Vân Trúc lặng lẽ đến bẩm báo, hắn đã biết Bạch Giản Trúcrời nhà đi ra ngoài nhưng nói hai người này vì tình mà đánh nhau thìTrúc Hư Vô cũng không quá tin tưởng. Không nói đến chuyện tên đầu gỗBạch Giản Trúc có thông suốt hay không, riêng tảng đá Kim Phi Dao kianếu cho nàng một con heo nướng thì có khả năng nàng sẽ động tình nhanhhơn.
Hắn không ngờ Kim Phi Dao không chỉ chạy vào mật cảnh nhà người khácmà còn giết đệ tử Nhật Nguyệt môn, giờ muốn chạy đi căn bản rất khó,không biết nàng sẽ dùng cách gì để đào tẩu. Trúc Hư Vô thuần túy ôm tâmtình xem náo nhiệt mà đến, mà hắn cũng không tiện xuất thủ bởi vì GiangHi bên cạnh biết Kim Phi Dao và hắn có quan hệ, không thể để nàng ta nói lung tung phá hủy kết minh được.
Đứng ở bên cạnh tuy vị trí không thuận lợi lắm nhưng lại tiện lợi ởchỗ có thể không cần đếm xỉa đến. Khóe miệng hắn hơi cong lên, nhàn nhạt nhìn chín tên đại môn trưởng lão mở mật cảnh ra.
Điều khiến người ta không ngờ là mật cảnh vừa mở ra, còn chưa pháingười đi vào thì từ bên trong đã vụt ra mấy trăm cây nhọn. Những câynhọn này đều chứa linh khí, mạnh mẽ bắn ra bốn phía, có vài cây còn đâmtrúng tu sĩ, kể cả đa phần không đâm trúng ai thì đám cây nhọn này cũngkhông cần bọn họ bận tâm bởi vì sau khi đâm xuống nền đất thì những BạoViêm phù gắn bên trên liền nổ mạnh.
Ba trăm cây nhọn cùng nhau bùng nổ, tạc bay toàn bộ mấy trăm tu sĩđang vây quanh, ngay cả Trúc Hư Vô cũng nhanh chóng thối lui ra ba, bốntrăm trượng. Hiện trường hỗn loạn vô cùng, những tu sĩ trúng phải độccủa Mập Mạp thống khổ bưng miệng vết thương, nơi đó vừa tê vừa đau, vôcùng thống khổ.
Theo phía sau đám cây nhọn chính là Kim Phi Dao và Mập Mạp. Mập Mạpvừa ra tới liền cầm lấy Bảo Châu trên cổ. Viên Bảo Châu trên đầu nó saukhi nó biến hóa thì đã có thể tháo xuống. Sợ nó cầm không tiện nên KimPhi Dao đã đeo vào cổ nó một cái hạng quyển sáng loáng, gắn hạt châu ởtrên.
Chỉ thấy quang mang chói mắt chợt lóe lên, các tu sĩ có mặt chỉ cầnnhìn thấy lập tức hai mắt giống như bị cái gì đâm phải, đau đớn vô cùng, không thấy rõ cảnh tượng bốn phía.
Kim Phi Dao nhanh chóng hóa thân thành Thao Thiết to lớn, vươn haitay áp lên cái khe, yêu khí lẫn linh lực quay cuồng nơi tay, nàng cắnchặt răng dùng sức kéo khe hở sang hai bên.
Một bàn tay của Lam Tinh rốt cục cũng thò qua được khe hở, nhưng khehở này vẫn còn quá nhỏ, không đủ để LamTinh chui ra. Kim Phi Dao liềnlớn tiếng kêu lên: “Dùng sức! Mau dùng sức mạnh của ngươi, chúng ta nhất định có thể đi ra.”
Lam Tinh bên trong thò hai tay bám vào khe hở, vì các nàng xuất kỳbất ý phát chiêu cho nên bên ngoài một mảnh hỗn loạn. Chín vị trưởng lão ngồi gần nhất cho nên phần lớn đều trúng độc của Mập Mạp, hiện tại đang trấn áp độc tính trong cơ thể. Bọn họ vừa phân tâm, khe hở liền chậmrãi thu nhỏ lại.
Lam Tinh dùng sức kéo khe hở, nàng muốn đi ra ngoài, muốn về nhà,không muốn một mình ở trong đó. Nhìn khe hở càng ngày càng nhỏ, nàng bắt đầu sợ hãi, nếu một mình nàng lại bị giam ở trong này thì phải làm saobây giờ? Nàng sợ hãi lớn tiếng kêu lên: “Cứu ta! Ta muốn đi ra ngoài!”
Kim Phi Dao cũng ở bên ngoài dùng sức đẩy khe hở, nếu không thừa dịphỗn loạn này mà đưa Lam Tinh ra, đợi đến lúc các tu sĩ kia phản ứng lạithì không thể đi được. Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng kêu hoảng sợcủa Lam Tinh, trên bầu trời vạn lý tinh không đột nhiên giáng cự lôixuống, trực tiếp đánh vào khe hở.
Kim Phi Dao bị lôi điện này đánh văng ra, sau đó trên trời bắt đầu đổ xuống cơn mưa lôi, cơ hồ toàn bộ đều đánh vào chỗ khe hở. Các trưởnglão và tu sĩ ở gần đó thấy đột nhiên có nhiều lôi điện hạ xuống như vậyliền ào ào tản ra bốn phía, phòng ngừa bản thân bị chém thành tro tàn.
Dưới sự trợ giúp của lôi điện, hai tay Lam Tinh dùng sức kéo khe hởnhỏ bé kia ra, càng kéo càng lớn, cuối cùng cả người chui ra khỏi mậtcảnh. Nàng vừa xuất hiện ngoài mật cảnh, lôi minh điện thiểm lập tứcthối lui, chỉ còn lại mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn người khổng lồ đón thiên lôi chui ra từ mật cảnh này.
Lam Tinh đã rất lâu không được thấy nhiều người như vậy, đứng sửngsốt ở đó, Kim Phi Dao nhanh chóng vọt qua, kéo nàng bỏ chạy ra ngoài.
“Nhanh lên, ngăn cản các nàng lại, người sắp chạy mất rồi!” Giang Hibị màn biến thân của Kim Phi Dao làm cho trố mắt, lúc này đột nhiên phản ứng lại, vội vàng quát to. Mục đích của nàng chính là giết chết cô gáinày nếu để nàng ta chạy thoát thì chẳng phải đã mất công đợi trăm nămsao?
“Đuổi theo!” người của Lục đường Nhật Nguyệt môn quát một tiếng, vunvút đuổi theo các nàng. Các đại môn trưởng lão khác chẳng qua chỉ ở đâyđể đại biểu cho môn phái của mình, ngày thường chỉ treo cái tên, ngoàilúc thương nghị ngồi nghe chút ý kiến thì cơ bản không có việc gì đểlàm, cho nên các đại môn trưởng lão bị thương không hề nhúc nhích. TrúcHư Vô vốn đã không muốn bắt Kim Phi Dao, lại thích xem Nhật Nguyệt mônbị xui xẻo cho nên chỉ khoanh tay đứng một bên như pho tượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]