“Không biết hoa này có màu gì…” Bạch Giản Trúc đứng dưới tàng cây, nhặt một bông hoa lên khẽ nói.
Mỗi ngày mười lần uống canh đại bổ, cũng không biết bên trong là cái gì mà mùi thuốc nồng nặc. Một năm này, Bạch Giản Trúc đã ăn nhiều hơn mấy trăm năm nay gộp lại, còn đều là một hương vị, hắn đã sắp không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên, hiệu quả của thứ này lại phi thường cao, thương thế trên người đã tốt hơn nhiều, không chỉ có thể xuống giường mà còn có thể sử dụng được linh lực và thần thức, chỉ là không thể sử dụng quá độ. Thế nhưng trước mắt vẫn tối đen một mảnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thần thức có thể cho hắn biết chung quanh có những gì nhưng lại không thể biết chính xác màu sắc và chi tiết, ví như ba người nơi này, tuy hàng ngày đều nhìn đều gặp nhưng lại không thấy ngũ quan.
Nữ tử hay nói chuyện tên Nhè Nhẹ kia thỉnh thoảng lại giống như thay đổi cả người, khi thì hồn nhiên khi thì ôn nhu, khi lại giống một vị tỷ tỷ. Tiểu hài tử kia thì cả ngày ăn uống chơi đùa, vô ưu vô lự, phi thường vui vẻ. Mà lạ nhất chính là người câm kia, Nhè Nhẹ nói nàng tên là Phi nhi, thật là một cái tên dễ dàng làm người ta nhớ tới việc không vui. Nàng có tu vi Hóa Thần trung kỳ lại không dùng truyền âm cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng làm việc của mình.
Bạch Giản Trúc chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh như lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945978/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.