Cũng không biết con giao long kia có quan hệ gì với cá chép mà nhìn thấy cá chép chết thì giao long nhất thời giận dữ, phẫn nộ phát ra một tiếng rồng ngâm.
Kim Phi Dao đương nhiên không để ý đến nó, ánh mắt quét lên người cá chép, cá chép tuy đã chết nhưng vẫn còn yêu đan, và cả đám vảy đang lòe lòe tỏa sáng kia nữa, thoạt nhìn rất đáng giá. Lúc này, nàng đang dùng móng vuốt cầm đuôi cá, thừa dịp giao long còn chưa tới liền dùng một cái móng vuốt khác lột vảy cá ra.
Giao long thấy vậy thì trợn mắt định nhào tới, thân hình vừa động đã bị nam nhân trên đầu ngăn chặn. Làm linh thú chính là không tốt ở chỗ ấy, không hề có tự do, muốn giết ai còn phải nghe ý chủ nhân.
Thấy nó không đến được, phải giúp chủ nhân nó đối phó Lang đại nhân, Kim Phi Dao hắc hắc cười, dùng sức cạy vảy cá chép. Thứ này rất cứng, mặc kệ để bán hay tự luyện chế cũng đều là thứ tốt, không thể lãng phí.
Nàng đang cạy vảy đến cao hứng, Lang đại nhân thì một người đói phó hai người một thú, vội đến không mở mắt ra được. Kim Phi Dao ngẩng đầu, bắt đầu nhìn quanh: “Mập Mạp?”
“Lão đại, ta ở trong này.” Mập Mạp đang nấp trong tai nàng, nghe nàng gọi liền lên tiếng.
“Trốn ở đây làm gì? Đi độc chết giao long kia đi.” Kim Phi Dao ra lệnh.
Mập Mạp liếc mắt nhìn con cá chép một cái, nghĩ rằng người này không chịu làm việc lại đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945896/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.