Chương trước
Chương sau
Lang đại nhân nhìn nàng một cái, cũng không để ý nàng, dẫn theo Hắc Ma thương bay tới chỗ nam tử cưỡi giao long.

Thấy hắn không để ý đến mình, Kim Phi Dao ở phía sau hô lên: “Lang đại nhân, còn muốn ta hỗ trợ không? Nếu không cần thì ta đi phá cấm chế!”

“Đi đi, đừng có phá hủy ngọn núi, bên trong có mật cảnh.” Lang đại nhân truyền âm lại, người thì đã bay ra rất xa.

Chỉ dùng phân thân đã có thể ngăn chặn tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, hiện tại chân thân cũng lên thì chắc chắn có thể thu phục. Vì thế, Kim Phi Dao liền quay người bay qua chỗ cửa Tân Long môn, miệng còn lải nhải: “Còn không cho đánh hủy ngọn núi, tay vẫn còn đau đây, ai mà ngốc đến mức đi làm loại chuyện này chứ.”

Vừa rồi đưa tay ra phòng thủ, đau đớn đã bớt rất nhiều, nhưng nàng vẫn không muốn dùng nắm tay để đánh, muốn dùng cách khác. Cách mà Kim Phi Dao nghĩ ra chính là dùng Minh hỏa để thiêu, nhưng lại đột nhiên nhớ ra Minh hỏa của nàng đã biến thành bóng đen chạy mất rồi. Thiếu chút nữa thì quên mất việc này, nàng vội quay đầu nhìn, trước mắt chính là một mảnh hắc ám, dùng móng vuốt cào liền chạm phải một thứ gì đó co dãn.

Dùng móng vuốt kéo sang một bên mới phát hiện là bóng đen đã tự chạy về, vừa vặn chắn tầm mắt nàng. Dừng một cái, Kim Phi Dao có chút kỳ quái nhìn nó, rõ ràng vừa rồi còn rất hưng phấn chạy đi, sao hiện tại lại sợ hãi chạy trở lại? Tuy nhiên, hiện tại nàng không rảnh quản nó, đánh hạ Tân Long môn, chiếm được mật cảnh mới là chính sự, không biết bên trong là cái gì mà ngay cả Lang đại nhân cũng phải ghi tạc trong lòng.

Chạy đến đại môn liền thấy bọn họ vẫn đang đánh cấm chế, mà Hải Lam Âm thì đang dắt cổ mắng người bên trong. Kim Phi Dao triệt để hết chỗ nói nổi, không phải là nàng cảm thấy mắng chửi người không tốt mà là mắng không có kỹ thuật, tất cả đều là mấy câu ngươi không phải là người, mặt người dạ thú gì gì đó. Loại lời đó làm sao có thể đả động được đối phương chứ, thật sự quá vô dụng.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao cũng không biến trở lại nhân thân mà trực tiếp đứng ở phía sau Ma tộc, hô lên: “Tới cửa con rể! Lúc này lại thông đồng với nữ nhân có quyền thế gì phải không! Đúng rồi, Liễu Cơ hả, không ngờ các ngươi dám trộm cả nữ nhân của môn chủ Nhật Nguyệt môn. Các ngươi già nua xấu xí như vậy, có lẽ Liễu Cơ cũng chướng mắt. Hẳn là do Long Kế Tường rồi, tiểu tử này xả thân làm Liễu Cơ giúp các ngươi kiếm được một gia nghiệp thật là lớn nha.”

“…” trong Tân Long môn im lặng nửa ngày mới xuất hiện một thanh âm cuồng bạo: “Ngươi muốn chết!”

“Muốn chết? Hẳn là Long Kế Tường mới đúng. Hắn như vậy mà lại hiến thân cho Liễu Cơ, thật sự là gan lớn nha, cũng không sợ bị môn chủ Nhật Nguyệt môn bóp chết.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý nói.

Long Kế Tường không hiến thân sao? Đương nhiên là hiến thân, lúc đó không chỉ có nàng nhìn thấy mà còn có rất nhiều tu sĩ tận mắt chứng kiến, tiểu tử kia phi thân lên chắn cho Liễu Cơ một đao, đó không phải là hiến thân thì là gì?

Tuy rằng đây là sự thật nhưng ý tứ của hiến thân trong tai mọi người lại không phải như vậy. Chỉ ngắn ngủn vài câu, mọi người đều nghe rõ ràng, một nhà này ba đời đều dựa vào các nữ tu có quyền thế, làm con rể đưa lên cửa mới có thể có được ngày lành. Thật là khiến người ta khinh thường, một người thì còn có khả năng là vì tình cảm, nhà này tổ tôn tam đại đều làm như vậy, thực quá không có chí khí. Khó nói đây chính là thượng bất chính hạ tắc loạn như trong lời cổ nhân?

Long Hưng và Lý Y phi thường phẫn nộ. Lúc Hải Lam Âm mắng bọn hắn, bọn hắn chỉ cảm thấy không thú vị. Ngẫu nhiên chửi vài câu là có thể làm cho Hải Lam Âm tức chết khiếp, ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Hiện tại bị người này mắng lại cảm thấy tức giận đến chết khiếp, lửa giận trong lòng không áp chế được khiến hai người có cảm giác muốn lao ra ngoài chém người.

“Ngươi ngậm máu phun người! Chúng ta bình bình thản thản làm người, tại sao ngươi lại nói loại lời này!” Long Hưng có chút âm trầm nhưng Lý Y thì không thể, hắn ngụy trang rất nhiều năm, vốn đã không phải là kẻ âm trầm.

Hiện tại bị Kim Phi Dao nói vậy, kể cả là tu vi cao thân phận lớn cũng giận không thể át mà hét lên.

Kim Phi Dao nhàm chán ngáp một cái, chậc lưỡi nói: “Vậy có thể là ta nhầm. Ta chỉ nghe nói ngươi họ Lý, nữ nhi cũng theo họ mẹ là họ Hải, mà con của ngươi lại họ Long. Thật sự là đáng thương, cả hai tiểu hài tử đều khác họ với ngươi. Tuy nhiên, cũng có khả năng là ngươi đem tiểu hài tử đổi lấy linh thạch dùng hết rồi, không nhất định phải là con rể tới cửa, chắc là ta hiểu lầm.”

Sau đó, nàng lại tùy tiện nói: “Xin lỗi ngươi nha. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, tiểu hài tử của tôn tử Long Kế Tường của ngươi hẳn là sẽ không mang họ Long đâu, nhưng họ Lý của ngươi lại quá phổ thông, ta thấy nên để họ Liễu đi.”

Quá ác độc! Tu sĩ sống càng lâu, ngoại trừ một vài kẻ càng ngày càng biến thái, đại bộ phận mọi người đều sẽ đề cao tu dưỡng của bản thân. Mặc kệ có phải là người xấu hay không, ngụy quân tử hay là chính nhân quân tử, người người đều tiên phong đạo cốt, cầm kỳ thi họa tinh thông. Nói từng câu từng chữ đều rất có hàm dưỡng, làm việc trước mặt mọi người đều quang minh lỗi lạc, đương nhiên chuyện ra ám chiêu sau lưng thì không nói tới. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ không có ai tự bôi đen bản thân trước mặt mọi người.

Lời nói xin lỗi của Kim Phi Dao nghe như vô tình nhưng thực ra lại vô cùng ác độc. Bị người ta khi dễ như vậy mà còn không phát tác thì sau này còn không trở thành trò cười của người khác?

Lý Y và Long Hưng thật sự nổi giận, không thể xóa bỏ cấm chế thì lão tử đi ra ngoài là được. Vì thế, Long Hưng và Lý Y cho người tắt cấm chế đi mấy giây, bọn họ muốn ra ngoài đem Kim Phi Dao bầm thây vạn đoạn. Chỉ cần chờ bọn hắn bay ra liền đóng cấm chế lại.

Mà lúc này, có một bóng đen dán trên mặt đất, nương theo các loại pháp thuật và pháp bảo đầy trời mà nhanh nhẹn tiến tới sát cấm chế, im hơi lặng tiếng khiến người ta không thể phát giác.

Canh lúc công kích tạm ít đi, người Tân Long môn cởi bỏ cấm chế, Lý Y và Long Hưng lập tức vọt ra ngoài. Thật ra bên trong vẫn còn tu sĩ Hóa Thần kỳ khác nhưng đây là việc tư của bọn hắn, những người đó liền do dự xem có nên đi ra ngoài hay không.

Danh hào của Lang ma đầu rất vang, nếu ra ngoài lại gặp phải hắn thì sao? Chính vì một chút do dự như vậy, cộng thêm bốn, năm tức xóa bỏ cấm chế, bóng đen trên đất đã trượt đi vào.

Cuối cùng, theo sát sau Lý Y và Long Hưng có tới gần mười tu sĩ Hóa Thần kỳ, ăn cơm của người ta dù sao cũng nên làm chút việc, không thể nào để mặc hai người Lý Y đi ứng hó năm trăm Ma nhân được. Lúc bọn hắn bay ra ngoài, Tân Long môn bị pháp thuật của Ma tộc đánh tới, từng đợt tiếng thét vang lên, trên cửa nhất thời bị đánh ra vài cái hố.

“Đóng!” có người hét lớn một tiếng, cấm chế nhanh chóng khởi động, một lần nữa che kín Tân Long môn, các công kích khác đều đánh lên cấm chế, mất đi hiệu quả.

Nhìn thấy Lý Y và Long Hưng chạy ra, còn có hơn mười tu sĩ Hóa Thần kỳ, Kim Phi Dao không để ý thể diện, hô to lên: “Mau bảo vệ ta! Hải Lam Âm, kẻ thù của ngươi đã đến, mau dẫn người đi đi!”

Ma tộc một trận không nói gì nhưng vẫn tự động thu công kích, phóng tới chỗ bọn người Lý Y. Lúc này, Kim Phi Dao ở phía sau lại hô: “Hai tên dựa vào nữ nhân ăn cơm kia giao cho Nhân tộc, các ngươi đi đối phó những người khác là được!”

“Dựa vào nữ nhân ăn cơm!” Lý Y và Long Hưng đều xanh mặt, đã đến lúc này mà nàng còn nói hươu nói vượn! Hôm nay nhất định phải xé rách miệng nàng, xem nàng còn nói như thế nào!

Nhưng Hải Lam Âm đã vọt lên, vẻ mặt bi hận nhìn hai thân nhân thân nhất của nàng: “Vì một ngày này, ta đã chờ mấy trăm năm. Những đau đớn mà ta phải chịu ta sẽ trả lại hết cho các ngươi.”

“Một mình ngươi đối phó được với hai chúng ta sao!” Long Hưng âm lãnh nói. Lý Y đối mặt với nữ nhi của mình, lời khó nghe này thật khó mà nói ra, truyền ra ngoài thì khả năng sẽ có người nói hắn định làm việc cầm thú gì với nữ nhi. Cho nên việc khiêu khích này tự nhiên là giao cho Long Hưng, hắn chỉ việc động thủ là được.

“Ta không có chuẩn bị thì làm sao có thể tìm đến các ngươi. Dù có liều cái mạng này ta cũng phải giết hai người các ngươi, đừng hòng kẻ nào chạy thoát!” Hải Lam Âm cười lạnh một tiếng, thật sự là vẻ mặt thấy chết không sờn.

Đại bộ phận Ma tộc đã đi đối phó mười tu sĩ Hóa Thần kỳ kia, Kim Phi Dao dừng ở phía trên ngọn núi Tân Long môn, vài pháp thuật đánh ra đều bị chiến giáp của nàng ngăn trở. Thấy những công kích đó không có hiệu quả với mình, nàng nằm sấp xuống ngọn núi, truyền âm cho Mập Mạp: “Ngươi hộ pháp cho ta, bánh bao vẫn đang hấp, tạm thời chưa ăn được. Ta vận dụng Minh hỏa sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực và yêu khí, ngươi đừng để cho ta bị người ta chụp chết.”

“Đã biết!” Mập Mạp lên tiếng, đi tới cạnh Kim Phi Dao canh chừng.

Để tiết kiệm yêu khí và linh lực, Kim Phi Dao thu nhỏ thân hình đi rất nhiều. Cũng bởi phòng ngự của Mập Mạp không lớn, vẫn nên thu nhỏ một chút thì hơn, cho nên nàng thu lại chỉ bằng một người bình thường, nhắm mắt lại, ngủ luôn trên ngọn núi bên ngoài Tân Long môn.

Nhìn nàng như đang ngủ nhưng thật ra là đang dùng Thiên Địa Tịch Diệt. Thứ kia lặng lẽ chạy vào Tân Long môn hoàn toàn không bị ai phát hiện, nó chỉ là cái bóng đen cho nên cứ trốn vào nơi có bóng là được.

Kim Phi Dao dùng thần thức khống chế nó, lặng lẽ đi tới dưới chân một gã tu sĩ, lúc này mặt trời đang chói chang trên cao, dưới chân người người đều có bóng. Bóng đen chạy tới liền giấu mình dưới bóng người, Kim Phi Dao dùng một chút lực, tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, một hấp lực cường đại liền hút hắn vào trong bóng.

Thiên Địa Tịch Diệt hút người tu sĩ này xong lại đi tìm mục tiêu kế tiếp. Bắt giữ tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể có chút phiền phức cho nên nó ưu tiên bắt Nguyên Anh kỳ. Một người tiếp một người, tu sĩ giống như củ cải trong đất, bị con thỏ đào cắn đi, bị hãm vào bóng đen là sẽ không còn bóng dáng.

Kể cả hiện trường có phi thường hỗn loạn đi chăng nữ, loại tình huống này cũng sẽ bị người chú ý tới.

Vào lúc nuốt người thứ hai mươi mốt, bóng đen rốt cục bị phát hiện, tất cả tu sĩ bay lên không trung, phòng ngừa bóng đen nương bóng dáng đi tới nuốt người. Nhưng không nghĩ tới là bóng đen luôn luôn dán ở trên đất kia lại bay vút lên không trung, lao thẳng tới các tu sĩ.

“Đánh!” thứ này thực khiến người ta kinh sợ, hoàn toàn không biết là thứ gì, các tu sĩ hét lớn một tiếng, pháp bảo pháp thuật toàn bộ đánh về phía bóng đen. Kim Phi Dao nhíu mày, công kích quá nhiều!

“Tán!” nàng mở bừng mắt, bóng đen không cam tâm quơ quơ thân hình, oanh một tiếng, chỗ bóng đen liền tuôn ra một luồng hắc diễm cao tận trời, toàn bộ vùng cửa thành lập tức bị nuốt trong biển lửa màu đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.