“Nhìn ngươi căn bản không hận bất luận kẻ nào như vậy, ta vô cùng hâm mộ. Nếu ta không gặp phải chuyện như vậy thì chắc chắn ta cũng sống rất vui vẻ. Mà nếu thật sự phát sinh chuyện đó mà ta không ghi hận thì sẽ không đi tu luyện công pháp song tu kia, cứ tìm một môn phái mà ở, hiện tại khẳng định cũng rất vui vẻ.” Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, trong mắt xuất hiện ánh sáng làm Kim Phi Dao sửng sốt, sắp chết sao?
Tuy cảm thấy Hải Lam Âm sắp chết, hẳn là nên để nàng nói hết những lời muốn nói nhưng Kim Phi Dao nghe xong những lời đó thì vẫn không nhịn được, nàng nói thẳng: “Tính cách của ngươi quyết định những việc ngươi sẽ làm. Kể cả có sống lại một lần nữa thì ngươi vẫn sẽ làm như vậy thôi. Dù ngươi không còn thù oán thì cũng sẽ bị người khác ăn hết cả da lẫn xương ở một chỗ nào đó.”
“Vì sao ngươi phải nói như vậy? Ta hối hận cũng không được sao? Ta đã từng sống cuộc sống vui vẻ, ta cũng không muốn cả ngày bị vây hãm trong thù hận, ta chán ghét như vậy.” Hải Lam Âm sửng sốt, đột nhiên đề cao thanh âm.
Kim Phi Dao chau mày hỏi: “Cho nên ngươi hối hận mình dành nhiều năm làm những chuyện như vậy để báo thù, cảm thấy tính không ra, sớm biết vậy thì lúc trước đã mặc kệ Long Hưng hay môn phái, chỉ cần quan tâm những ngày lành của mình là được?”
Hải Lam Âm không phủ nhân, “Đúng vậy, ngươi sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945887/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.