Khi những tử sĩ vây quanh được chém giạt đi, nàng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau mặt, cong lưng nhặt cái túi càn khôn dưới đất. Nhặt lên mới nhìn thấy Bạch Giản Trúc cầm kiếm đứng ở dối diện, sửng sốt một cái, Kim Phi Dao cầm cái túi càn khôn kia nói: “Nhìn cái gì? Đây là ta cướp được từ tay tử sĩ, lát nữa còn phải nộp lên đó.”
Bạch Giản Trúc không hé răng, cầm kiếm lao vào đàn tử sĩ.
“Thật là, có ý gì vậy!” Kim Phi Dao tức giận hừ một tiếng.
Không biết trong túi càn khôn có gì, nàng nhìn quanh trái phải, định chạy ra bình đài ngoài cấm chế xem xét một cái, nếu là thứ tốt thì cất đi, còn không hải thứ tốt thì nộp lên. Nhưng vừa đi được vài bước, phía sau liền có tiếng hô: “Tiền bối! Mau tới đây hỗ trợ, ta không chém được bọn họ!”
Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là người Yêu tộc gọi nàng. Tuy không biết nàng là bệ hạ nhưng nàng tới đây cùng lão tư tế, tự nhiên chính là người Yêu tộc. Nhìn thân thể bọn họ bị tử sĩ chém, nàng chỉ có thể mắng: “Đám đầu đất này!”
Treo chiếc túi càn khôn dính máu lên lưng, Kim Phi Dao đành phải tiến lên hỗ trợ, sớm tiêu diệt hết đám tử sĩ.
Mấy quyền một tử sĩ, mấy quyền một tử sĩ, nàng đánh cho khoan khoái. Ở nơi không thể dùng linh lực, Kim Phi Dao có thể nói là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tử sĩ nhìn thấy nàng liền giống như thấy quỷ, gặp liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945876/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.