Giết một ít Viêm long mới được đi, ba người liền bắt đầu càn quét từ ngọn núi lửa gần nhất. Vừa sải bước tới ngọn núi này đã nghe thấy tiếng khiển trách: “Ba vị đến đây có chuyện gì?”
“Hả?” Kim Phi Dao đang nhìn Điểm Sự phù xem gần đây Thế Đạo Kinh có viết lại chuyện gì không, bị tiếng quát này làm giật mình.
Thật là đông người…
Ở nơi lẽ ra là hoang vắng không người này lại có không ít tu sĩ, đa phần là Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ cũng có mấy người, tuy nhiên đều đứng cách xa mọi người. Nhìn gần trăm người này, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi Dao là: nơi này có bảo vật xuất thế!
“Các ngươi là người phương nào? Chỗ này vẫn luôn không có người, chẳng phải địa bàn của ai, người người đều có thể đến.” Hoa Uyển Ti mở miệng nói, nhìn bề ngoài thì khí thế của nàng còn hơn Kim Phi Dao, loại việc hù dọa người khác này đều do nàng ra mặt, dù sao trông Kim Phi Dao cũng giống như một tu sĩ bảo vệ cho vị một đại tiểu thư quan trọng hơn.
Hoa Uyển Ti nâng cao đầu, bộ dáng không thể khinh thị, phía sau lại có hậu trường cường đại, cũng có thể hù dọa được một ít tu sĩ. Nếu không có hậu trường mà còn dám lên mặt như vậy thì đi ra ngoài sẽ bị người đánh chết. Tuy nhiên, diện mạo tuyệt mỹ cùng với pháp bảo quý giá đẹp đẽ đầy người và khí độ trong từng cái giơ tay nhấc chân của nàng đều dễ dàng lừa được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945858/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.