“Các ngươi thật giàu có! Vậy mà lừa cả ta!” Bố Dao nhìn Hoa Uyển Ti lục tìm trong đống tài liệu dưới đất thì chậc lưỡi nói.
Hoa Uyển Ti dừng một cái, cười tủm tỉm nói: “Tiền bối, mấy thứ này đâu lọt vào mắt ngươi, đối với chúng ta mà nói là thứ tốt, còn đối với ngươi thì chỉ có thể xem như rác thôi.”
“Sao có thể? Trong đống này có rất nhiều thứ rất quen mắt nha. Đây là đồ của Vương Dạ, thật lạ, sao các ngươi lại có thể có nhều như vậy? Rõ ràng Thế Đạo Kinh mới là lực lượng công kích chủ yếu nha.” Bố Dao nghiêng đầu hỏi.
Bố Dao không chạy xuống Thần cấp giới tham dự vào việc của Nhật Nguyệt môn, dù sao cũng không có gì đáng ngại cho nên hắn chỉ chú ý xem kiếm được bao nhiêu ưu việt, còn việc ai giết người nhiều, ai ra lực lớn thì hoàn toàn không liên quan đến hắn, đương nhiên hắn cũng không biết Kim Phi Dao đã đoạt được một nửa của cải của Liễu Cơ.
“Chúng ta thu mua được. Lúc đó có rất nhiều tu sĩ cướp được đồ cho nên giá hàng rất thấp, chúng ta liền nhân cơ hội thu mua về.” Hoa Uyển Ti nói dối không đỏ mặt, thái độ phi thường lạnh nhạt.
“A, sao người của Thế Đạo Kinh lại không đi thu mua chứ, thật sự là một đám ngu ngốc.” Bố Dao bất mãn nói.
Hoa Uyển Ti muốn chọn một ít tài liệu tốt nhất, lấy ra một tấm da thú trắng nuột không biết tên, đưa cho Bố Dao hỏi: “Tiền bối, cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945768/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.