Chương trước
Chương sau
“Đi xuống từ đây đi, sau khi xong việc sẽ cho ngươi thứ tốt.” Vương Dạ đưa Kim Phi Dao tới một cái khe, chỉ vào cửa vào chỉ rộng bằng hai người, nói.

Cái khe này quá nhỏ! Những cái khác ít nhất cũng rộng mấy trượng, có vài cái còn rộng gần trăm trượng. Còn cái khe nhỏ thế này thì ngay cả ma thú cũng không muốn ở, phía dưới có lẽ chỉ là một lỗ thông khí thôi.

Thu hồi phi thảm, Kim Phi Dao không tình nguyện đi theo phía sau Vương Dạ bay xuống cái khe nho nhỏ này.

Lúc đi xuống còn phải cẩn thận, vách đá không nhẵn nhụi mà có rất nhiều đá lồi ra, không cẩn thận sẽ va phải. Kim Phi Dao trời sinh chán ghét những nơi nhỏ hẹp như thế này, luôn cảm thấy chân tay bị bó buộc rất không thoải mái. Nàng còn lo sợ cái khe này đột nhiên di chuyển dính lại với nhau, như vậy sẽ bị áp thành thịt vụn.

Chuyện nàng lo lắng không xảy ra, Vương Dạ dẫn nàng bình an hạ xuống đáy cái khe. Ngẩng đầu nhìn lên, miệng khe rộng bằng hai người kia đã giống như một sợi dây nhỏ, nơi bọn họ đang đứng đã rất sâu.

“Đi theo ta!” Vương Dạ phi về phía trước, Kim Phi Dao thấy nơi này hẳn là không có ma thú, liền lấy Dạ Quang thạch ra chiếu sáng, đi theo hắn.

Đi khoảng một canh giờ, ánh sáng mỏng manh trên đầu biến mất, tựa hồ đã vào hẳn lòng đất. Đột nhiên, Vương Dạ ngừng lại, trong tay cũng xuất hiện một viên Dạ Quang thạch.

Dưới ánh sáng Dạ Quang thạch, Kim Phi Dao phát hiện bọn họ đang đứng trước lối vào một huyệt động, mà trong huyệt động là một cánh cửa của một cung điện đã bị đất đá vúi lấp hơn nửa. Những cây cột to mười mấy người ôm nghiêng đi trong bùn đất, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Cung điện chỉ lộ ra một lối vào cao bằng năm, sáu người, hẳn là mới xuất hiện sau khi đại môn bị hư hao, bên trong tối đen.

Tuy chỉ là một góc nhưng rõ ràng có thể thấy được năm đó cung điện này vĩ đại, hùng vĩ như thế nào. Huy hoàng như thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể bị chôn sâu dưới lòng đất, không một ai biết đến, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

“Chúng ta đi vào thôi.” Kim Phi Dao hiếm lắm mới cảm thán được một cái, Vương Dạ lại thúc giục phá vỡ.

“Tiền bối, đây là chỗ nào? Bên trong không có ma thú gì chứ?” Kim Phi Dao vội hỏi, cho dù chết cũng phải chết cho rõ ràng, phải biết được tên nơi mình an tang chứ.

Vương Dạ ngẩng đầu nhìn đại môn cung điện, thấp giọng nói: “Bàn Cổ điện!”

“Bàn Cổ điện?” Kim Phi Dao vội ngẩng đầu nhìn, “Đây là Bàn Cổ thần điện sao! Ta đã nghe những tu sĩ đến Bách Vị lâu nói qua, nơi này thờ phụng đại thần Bàn Cổ, hình như không thiếu trân bảo. Tuy nhiên, nó đã bị hủy trong trận đại chiến vạn năm trước, không ít người tầm bảo đã đi khắp nơi tìm nó để xem có còn cái gì hay không, tùy tiện nhặt một thứ có thần uy về mà không được.”

“Thứ tốt tự nhiên là có, cho nên chúng ta đi vào thôi.” Vương Dạ nói xong liền bước vào lối đi tối đen, hoàn toàn không có chút do dự.

“Tiền bối, đợi ta với!” Kim Phi Dao cũng nhanh chóng đuổi kịp hắn, hiện tại không phải lúc sợ hãi. Bàn Cổ điện, nơi mà ai ai cũng muốn vào kiếm chác, nơi có thể tìm được vật thượng cổ, sao nàng có thể không vào? Mặc kệ là nhặt được cái gì cũng có lời nha.

Kim Phi Dao cũng chui vào, bên trong được Dạ Quang thạch của hai người chiếu sáng, có thể nhìn thấy một hành lang rất dài, hai bên đầy những cây cột khổng lồ, tuy chỉ nhỏ bằng một nửa cây cột bên ngoài. Chỉ tiếc là đồ đạc đều đổ nghiêng đổ ngả, chỉ có gần một nửa là còn đứng nhưng cũng dày đặc những vết nứt.

Bước qua đá vụn dưới đất, Kim Phi Dao quét thần thức bốn phía, muốn tìm được thứ tốt. Đi tới đi lui, nàng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, tựa hồ như có cái gì. Không để ý đến Vương Dạ còn đang đi về phía trước, nàng dừng lại, sau đó cầm Dạ Quang thạch nhìn cẩn thận mặt sàn.

Có thế nàng mới phát hiện dưới chân nàng đều là linh thạch. Đây không phải là mặt sàn tạo thành từ vô số linh thạch nhỏ mà là từ khối linh thạch to vài chục trượng. Kim Phi Dao quỳ rạp trên mặt đất, vui mừng quá đỗi vuốt mặt đất, linh thạch lớn như vậy là kiếm ở đâu ra chứ?

Linh thạch bình thường chỉ to bằng ngón tay, nếu ôm cái này về thì có thể trả mấy vạn vạn khối linh thạch rồi. Mang về trả nợ cho Thái Hạo Diễn thôi. Kim Phi Dao nghĩ xem phải làm thế nào để lấy được tảng linh thạch này về, tốt nhất là lấy cả khối hoàn chỉnh, càng lớn càng đáng giá. Vương Dạ đi tới đi lui lại phát hiện Kim Phi Dao không đi theo, quay đầu liền thấy nàng đang ghé vào mặt sàn, tựa hồ đang liếm đất. Hắn không hiểu hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Đói quá ăn quàng sao?”

Kim Phi Dao ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy thắc mắc tại sao những người này luôn cảm thấy bản thân muốn ăn gì đó kỳ quái, chẳng lẽ Thao Thiết không thể ăn đồ bình thường sao? Vì thế, nàng liền vuốt mặt sàn nói: “Tiền bối, cả mặt sàn này đều là linh thạch, mau mau đào lên đi, hai chúng ta chia đôi.”

Nàng cảm thấy mình không thể lấy cả khối linh thạch ra, chia một nửa cho Vương Dạ thì nàng cũng coi như chiếm không ít tiện nghi. Vương Dạ sảng khoái đi tới, nắm cổ áo Kim Phi Dao, kéo nàng đi vào trong. Kim Phi Dao nóng nảy, vội nói; “Tiền bối, linh thạch đó nha! Khối linh thạch lớn như vậy bên ngoài không có đâu, mang ra ngoài sẽ rất giá trị.”

“Loại rác đó không có tác dụng gì, bên trong còn có đồ tốt hơn. Cùng lắm thì lúc đi ra ta sẽ giúp ngươi lấy, chẳng lẽ ngươi không hiểu phải lấy thứ đáng giá trước hay sao?” Vương Dạ không dừng lại, sải bước bước qua phiến linh thạch.

Thứ đáng giá đương nhiên là quan trọng, nhưng hiện tại linh thạch đặt ngay trước mắt, thứ đáng giá gì đó căn bản không thấy bóng dáng đâu thì còn không bằng lấy linh thạch này đi.

Kim Phi Dao từ trước tới giờ vẫn là nhãn giới nhỏ, trước mắt chỉ có khối linh thạch vĩ đại này, nhưng lại không thể thoát khỏi tay Vương Dạ, đành phải trơ mắt nhìn linh thạch cách mình ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối.

“Thân là tu sĩ, phải có nhãn giới rộng lớn. Linh thạch thì là cái gì, trên Thiên cấp giới mấy thứ này chất thành núi, đừng có nhìn chằm chằm vào cái lợi nhỏ trước mắt, phải xem cái lợi lớn mới được.” Vương Dạ kéo nàng đi xuống một thang lầu thật dài, lại qua một hoa viên đã bị hủy không nhìn ra nguyên trạng, phá một cái động trên núi đá trong hoa viên, thất xoay bát quải chui tới chui lui như trong mê cung.

Nghe hắn dạy bảo, Kim Phi Dao nhịn không được nói: “Nhãn giới Bố Dao nghĩ tới tứ tộc hòa bình cho nên mới tiến hành tan hợp chủng tộc, tiền bối thì làm cái gì?”

“Hừ, tư tưởng trẻ con của hắn thật quá buồn cười, như vậy làm sao có thể làm cho tứ tộc hòa bình chứ. Ngay từ đầu hắn nên chọn đi con đường của ta, như vậy là đã có thể hoàn thành được tâm nguyện của sư phụ từ lâu rồi.” Vương Dạ hừ lạnh một tiếng, lúc này đã buông Kim Phi Dao ra vì nàng không còn nháo đòi lấy linh thạch nữa.

Kim Phi Dao đương nhiên không náo loạn, bởi vì nàng đã phát hiện toàn bộ mặt đất của Bàn Cổ điện đều được tạo thành từ khối linh thạch này. Chỉ cần còn nhớ nơi này thì sau này sẽ mang Mập Mạp tới lấy từng chút linh thạch về là được. Dù sao Vương Dạ cũng không có khả năng lấy toàn bộ sàn của Bàn Cổ điện cho mình, cầu người không bằng cầu mình, chỉ là lấy một cái sàn, căn bản không phải là chuyện đáng ngại gì.

Cái nàng lo lắng nhất bây giờ là thứ mà Vương Dạ muốn lấy đi liệu có ảnh hưởng đến Bàn Cổ điện hay không, có rất nhiều thứ quan trọng đều ở cùng với pháp trận hủy diệt nha. Chỉ cần lấy đi trân bảo thì toàn bộ kiến trúc sẽ bị hủy diệt. Kim Phi Dao không hy vọng loại việc mười lần có chín lần xảy ra này sẽ xuất hiện trên người mình.

Tuy nhiên, chỉ cần không phải nổ thành bột phấn mà chỉ bị chìm xuống hoặc bị chôn vùi thì cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì đào lên tìm kiếm là được. Bất luận là cái gì cũng không ngăn cản được nàng lấy số linh thạch này lên, những ngày tự do hạnh phúc phải dựa vào tảng linh thạch này.

Thấy Vương Dạ cười nhạt trước hành vi của Bố Dao, Kim Phi Dao cảm thấy hứng thú với ý tưởng của hắn. Sư huynh dựa vào việc ngủ với nữ nhân, sinh tiểu hài tử làm cho tứ tộc thành thân thích, vậy vị sư đệ là hắn sẽ làm thế nào? Vì thế nàng liền hỏi: “Ta cũng cảm thấy ngủ với nữ nhân như vậy quá tệ, hoàn toàn không coi nữ nhân là người. Không biết tiền bối muốn hoàn thành sứ mệnh thế nào? Nếu không tiện thì coi như ta chưa hỏi.”

“Đương nhiên là thần quyền cực hạn.” Vương Dạ liền trả lời nàng không hề nghĩ ngợi.

“Thần quyền cực hạn? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hắn, có chút không rõ.

Vương Dạ hừ lạnh một tiếng, “Chính là để Thần một lần nữa trở lại thần vị của bọn họ, dùng vũ lực áp chế tam tộc, nếu ai dám nháo sự liền giết không tha, dám phát sinh chiến tranh chủng tộc thì diệt tộc, như vậy sẽ không có chiến tranh xảy ra nữa, tâm nguyện của sư phụ cũng có thể hoàn thành.”

Kim Phi Dao há miệng nhìn hắn, người nọ là đồ điên sao! Sau một hồi, nàng lầu bầu: “Ngươi hẳn là Nhân tộc chứ, sao có thể đi giúp đỡ người khác đối phó Nhân tộc?”

“Nhân tộc căn bản không có tư cách lên Thiên cấp giới, đó là nơi ở của sư phụ ta, bọn họ không xứng sống trên thổ địa của nàng. Chỉ có Thần mới có khả năng sử dụng Thần quyền, cho nên Thần phải trở về.” Vương Dạ vừa đi phía trước vừa lớn tiếng nói. Kim Phi Dao đi sau không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng từ trong giọng nói là có thể nghe ra quyết tâm của hắn rất lớn.

Không rõ vì sao một Nhân tộc có thể có đại tâm như thế, ngay cả Thần tộc cũng không nhất định có ý nghĩ như vậy, một Nhân tộc đẩy Thần tộc trở lại địa vị! Đây là bị kích thích lớn thế nào mới có thể có ý tưởng như thế chứ?

Không tiếng động đi theo phía sau, Kim Phi Dao đột nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn, không thể tin nói: “Không phải là ngươi thích Nữ Oa, luyến sư đó chứ?”

Nàng cảm thấy ý nghĩ này của mình quá đáng tin, ngoài thích Nữ Oa cho nên mới không muốn để người khác lên Thiên cấp giới, mới cảm thấy tam tộc không xứng đáng lên Thiên cấp giới, bởi vì phản Thần tộc là phản lại sư phụ hắn. Tên biến thái này, Nữ Oa chỉ nói muốn làm tứ tộc chung sống hòa bình thôi, vậy mà hắn có thể nghĩ đến việc dùng cường quyền để ngăn cản.

Kỳ thực tính ra thì hắn và Bố Dao đều là hai kẻ ngu ngốc! Hai người đều đi con đường cực đoan, một kẻ cực độ hòa bình, một kẻ lại cực độ cường quyền, hoàn toàn là nhàn rỗi không có việc gì mà.

Vương Dạ vì câu hỏi của nàng mà dừng lại nhưng không hề quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không xứng! Bất luận kẻ nào cũng không xứng, Bố Dao cũng không xứng!”

Được, hai tên biến thái luyến sư, bảo sao cả ngày tương sát, cướp nữ nhân! Lúc này Kim Phi Dao coi như đã hiểu được, đây hoàn toàn là hai tên đệ tử mê luyến sư phụ, sau đó so tài xem ai ngược luyến sư đồ lợi hại hơn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.