Kim Phi Dao túm chặt túi càn khôn, bên trong đã ít đi rất nhiều linh thạch, đây là lần đầu tiên nàng gặp cảnh đánh nhau còn phải bồi thường! Ngày thường không phải là hủy thì hủy sao, sao lần này lại phải bồi thường?
Bố Tự Du buồn cười nói: “Trên những ngọn núi chung quanh thành Thước Thương đều trồng rất nhiều linh thảo, mà những cây cối kia cũng phải trồng mới có, hai người các ngươi phá nơi này loạn thất bát tao như vậy đương nhiên phải mang linh thạch ra bồi thường.”
Tức giận bất bình cất túi càn khôn, Kim Phi Dao lầu bầu: “Dựa vào cái gì mà đòi mỗi người một nửa? Rõ ràng hắn hủy nhiều hơn ta, ta chỉ đền một thành mới đúng.”
“Đánh nhau là cả hai người, chỉ có một mình Hồng thì hắn biết đánh với ai!” Bố Tự Du chỉ có thể khuyên nàng nên thoải mái, thả lỏng tinh thần, chỉ là một chút linh thạch thôi, lại không làm nàng táng gia bại sản.
Hồng hừ lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Cùng quỷ!”
“Ngươi giàu có, giàu sao không trả luôn phần của ta đi!” Kim Phi Dao lườm hắn, vừa rồi rõ ràng còn tỏ vẻ chết cũng không đồng ý trả linh thạch, hiện tại lại còn ở bên cạnh nói mát.
“Vì sao ta phải trả giúp ngươi?” Hồng nói.
“Một đám hỗn đản!” Kim Phi Dao thu túi càn khôn, tức giận mắng một câu.
“Được rồi, ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ đi Độ Thiên giới.” một lần nữa trở lại Thế Đạo Kinh, Bố Tự Du nằm lên ghế, cười tủm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945737/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.