Chương trước
Chương sau
“Thật sự là Vương Dạ a! Xem ra chuyện này là do hắn ngấm ngầm làm ra, cũng thật sự là làm khó cho hắn, cả ngày chỉ nghĩ cách tìm việc cho tam tộc. Tuy nhiên, tu vi của hắn cũng đã khôi phục rồi, xem ra hiệu quả của Thiên Tinh rất tốt.” Kim Phi Dao không ngờ Vương Dạ lại xuất hiện trong Hiên Viên tộc, hơn nữa tu vi cũng đã khôi phục đến Đại Thừa kỳ, liền đắc ý dào dạt nói.

Nàng đương nhiên đắc ý, bởi vì Thiên Tinh là do nàng lấy ra, nếu biết sớm rằng ăn vào có thể khôi phục đến Đại Thừa kỳ thì nàng đã ăn luôn lúc đó rồi.

“Lão đại, hắn nhờ ăn Thiên Tinh nên khôi phục tu vi sao? Sao ngươi không mang một ít về, lại cho hắn ăn hết, quá đáng tiếc!” lúc trước Mập Mạp có nghe Kim Phi Dao kể chuyện này nhưng vì việc xảy ra đã lâu lắm, hơn nữa lúc đó lại không biết Thiên Tinh dùng để làm gì, giờ đã biết liền cùng nàng tiếc hận.

Thái Hạo Diễn dừng một chút, nhớ lại cái túi càn khôn mà Hoa Uyển Ti đưa tới tám trăm năm trước, mấy lần sau đó cũng như vậy, còn tưởng rằng các nàng đào được di chỉ nhà ai, không ngờ là đào Bàn Cổ điện!

Đây rốt cục là cát hay là hung a? Vương Dạ có thể đi đến nước này tất cả đều là do Kim Phi Dao làm hại, cử chỉ vô tâm lại làm toàn bộ Độ Thiên giới gà bay chó sủa.

“Tai họa của Độ Thiên giới này có một nửa công lao là của ngươi.” Hắn chậm rãi nói.

Kim Phi Dao nghe vậy thì chau mày, vui vẻ cười nói: “Thái Hạo Diễn tiền bối chê cười rồi, ngươi cứ luôn đổ tội của Vương Dạ lên người ta, ta nào có năng lực đó.”

Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận nếu nàng không giúp Vương Dạ thoát ra, còn giúp Vương Dạ lấy được Thiên Tinh thì Vương Dạ cũng sẽ không có khả năng động kinh chạy tới liên hợp với Thần tộc để đối phó tam tộc. Tuy nhiên, nơi như Bàn Cổ điện nếu có thể kiếm được vài cái thì phát lớn.

Sau khi Vương Dạ xuất ra liền ầm ĩ long trời lở đất. Đợi pháp thuật tính toán chấm dứt, mọi người xuất ra thì không ai mở miệng nói chuyện. Chuyện này có chút phiền phức, phải thương nghị với Thần Nông tộc và tu sĩ tam tộc mới được.

Thái Hạo Diễn phái người đi thông báo cho các tu sĩ Đại Thừa khác, muốn nghe xem bọn hắn có ý kiến gì. Đám người Vương Dạ muốn tìm kiếm Hình Thiên không phải là việc dễ, thời gian còn rất nhiều, nhất là đầu của Hình Thiên thì chỉ có Thần Nông tộc mới biết là ở đâu.

Tạm thời không cần thương lượng, vì thế Lang đại nhân liền trở về trước, đợi các tu sĩ khác quyết định hoặc là đợi người tới đây rồi lại bàn. Mà hắn cũng muốn thông tri cho các tu sĩ Ma tộc Đại Thừa kỳ khác, phải đi về để chuẩn bị truyền tin. Thiên lôi ở Độ Thiên giới làm cho tin tức truyền đi rất khó khăn, nếu không muốn dựa vào người đi đưa thì phải nghĩ ra đủ mọi cách.

“Không ngờ Vương Dạ lại tìm Hình Thiên, người đó hình như rất lợi hại, không có đầu vẫn có thể sống.” Kim Phi Dao đi theo sau hắn, vừa đi vừa nói với Hoa Uyển Ti.

Mập Mạp mấy trăm năm này đều giao tiếp với các tu sĩ, nghe được vô cùng nhiều tin tức, đã sắp thành vạn sự thông. Hắn khoanh tay gật đầu: “Hai người các ngươi chỉ lo việc của mình mà không chịu nghe tin tức bên ngoài. Ta ngày thường đã nghe nói, Hình Thiên kia vạn năm trước đã bị hoàng đế Hiên Viên tộc chém đầu, thân mình không biết chạy đi đâu. Nghe nói hắn là thuộc hạ của Viêm đế, Thần Nông tộc không đành lòng để đầu hắn rơi bên ngoài cho nên mới hảo tâm cất đi.”

“Nói hươu nói vượn!’ Kim Phi Dao nói; “Hình Thiên không đầu vẫn có thể sống, nếu thật sự không đành lòng như vậy thì mang đầu cho hắn gắn lại là được. Hiện tại đám người Vương Dạ vẫn còn tìm Hình Thiên và đầu hắn chứng tỏ là có thể gắn lại. Ta thấy tám phần là thấy Hình Thiên quá lợi hại nên thừa dịp đầu hắn bị hoàng đế chém rớt liền giấu đi, để hắn vĩnh viễn không tìm thấy thì có. Như vậy thì Hình Thiên dù có lợi hại đi nữa, không có đầu thì thực lực cũng bị giảm đi rất nhiều.”

“Hơn nữa, ngay cả người còn không biết chạy đi đâu rồi, chắc chắn là vì Hình Thiên muốn tránh né những người muốn giết hắn. Lại nói tiếp, thật đúng là đáng thương nha, không có đầu thì sẽ không có miệng, vậy lúc hắn muốn ăn gì đó chẳng lẽ là ném trực tiếp từ cổ vào? Vậy không phải là sẽ không phân biệt được mùi vị sao…” nói xong, nàng còn chậc lưỡi lắc đầu.

Hoa Uyển Ti lập tức tiếp lời: “Phi Dao, Thần tộc lợi hại như vậy không nhất thiết phải ăn chứ.”

“Nói cũng đúng, đám đầu đất này thật sự là đáng thương nha.” Kim Phi Dao ha ha cười.

Sau khi cười xong nàng liền nhớ lại cuộc đối thoại của Vương Dạ và Thần tộc, bọn họ một bên phái người đi tìm Hình Thiên, một bên tổ chức nhân mã để công kích địa bàn các tu sĩ Đại Thừa kỳ. Lúc trước mới chỉ dọn dẹp các tu sĩ Hợp Thể chung quanh khu vực họ ở, hiện tại đã quyết định đánh nhau với tam tộc.

Kim Phi Dao tính toán, Kiến Thiên thành cơ hồ không ở gần địa bàn của Thần tộc nào, bốn phía lại có rất nhiều cái khe và ma thú, Thần tộc muốn tới cũng phải đi ngang những nơi này. Muốn tấn công Kiến Thiên thành thì ít nhất cũng phải thanh lý các tu sĩ chung quanh mới được, theo tình hình hiện tại thì tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có khả năng chuyển đến Kiến Thiên thành.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tu sĩ Đại Thừa không muốn buông tha địa bàn mà bọn họ đã khổ tâm kinh doanh hơn nghìn năm, nếu bọn họ mở địa bàn cho tu sĩ Hợp Thể kỳ đi vào thì cũng có thể chống cự được thế tiến công của Thần tộc. Tuy nhiên, nếu không có hậu thuẫn cường đại thì cũng không quá có khả năng đánh bại Thần tộc.

Trực tiếp bị Thần tộc giết cũng không quá khả năng, mà nếu địa bàn bị cướp, bản thân bị vây công thì khó mà nói liệu có bỏ mệnh hay không. Đến cuối cùng vẫn chỉ có thể tới Kiến Thiên thành không có thiên lôi này.

“Ma nhân Hợp Thể kỳ hẳn là sẽ tập trung hết tới đây, Đại Thừa kỳ tạm thời bất động, đến lúc đó ta sẽ cho bọn họ gia nhập đội ngũ bổ thiên.” Lang đại nhân đi phía trước đột nhiên mở miệng nói.

Đây đúng là tiện nghi rơi từ trên trời xuống nha, Kim Phi Dao vội vàng cười hỏi: “Lang đại nhân, có thể có bao nhiêu người vậy?”

“Ba bốn trăm ngươi, tuy tản mạn khó tìm nhưng chỉ cần hạ lệnh thì bọn họ tự nhiên sẽ tới.” Lang đại nhân khẳng định.

“Về điểm này thì ta thật sự là bội phục Ma tộc. Đều đã tới Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ rồi à còn phải nghe lệnh của quý tộc. Trước kia tu vi thấp thì không tính, vì sao lợi hại như vậy mà vẫn sợ quý tộc? Chẳng lẽ có nhược điểm gì nằm trong tay các ngươi sao?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi.

Lang đại nhân nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ma tộc từ Luyện Hư kỳ đã không có ai không là quý tộc.”

“Trong đó cũng có không ít người chẳng phải trời sinh quý tộc giống như Hồng. Chỉ một thân phận quý tộc đã vây khốn bọn họ. Vậy quý tộc là do ai quản? Ta nhớ các ngươi cũng không có mấy địa vị như Ma vương nha, cơ hồ toàn dùng huyết thống để tính.” Kim Phi Dao vuốt cằm, nghi hoặc nói.

“Tự nhiên là do Ma nhân có huyết thống cao quý nhất, thực lực mạnh nhất định đoạt. Mấy người họp lại với nhau là có thể quyết định chuyện của Ma tộc.” ánh mắt Lang đại nhân mị một cái, tựa hồ tỏ vẻ bản thân chính là người ở trong đám huyết thống cao quý kia.

Tuy nhiên, Kim Phi Dao căn bản không chú ý chuyện này mà lầu bầu: “Nói như vậy, Ma tộc kỳ thực là xem xem nắm tay ai to hơn. Ai lợi hại thì người đó định đoạt, nếu có một đống lợi hại thì mọi người cùng định đoạt. Bảo sao người người đều muốn biến thành quý tộc, hóa ra chỉ là vì không muốn bị quý tộc tùy tiện quyết định vận mệnh của mình.”

“Ngươi trở nên thông minh rồi.” Lang đại nhân hiếm hoi tán thưởng nàng một câu, nhưng nghe lại cứ như châm chọc.

“Đúng rồi, ta cũng là bệ hạ Yêu tộc, dựa vào sự trung thành của Yêu tộc thì ta hẳn là cũng có thể gọi bọn họ tới. Như vậy thì nhân thủ bổ thiên sẽ tăng lên. Sao ta lại quên được chuyện này cơ chứ, Yêu tộc có thể chiếm luôn Kiến Thiên thành, biến nơi này thành địa bàn, như vậy ta sẽ không cần phải lo lắng chuyện Kiến Thiên thành rơi vào tay Phục Hy tộc, cũng không sợ tu sĩ Đại Thừa kỳ nhiều, ta không còn nơi ở nữa.” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra việc này, nhiều năm như vậy không dùng tới thân phận này là vì lúc trước tu vi quá thấp.

Lang đại nhân hỏi: “Độ Thiên giới không tính ngươi thì còn có hai bệ hạ, đều được Yêu tộc tán thành. Ngươi cảm thấy các Yêu tộc Đại Thừa kỳ khác sẽ tán thành một bệ hạ là ngươi sao?”

“Lang đại nhân, hình như ngươi không phản bác ta thì sẽ cảm thấy thân thể  khó chịu vậy.” Kim Phi Dao bị hắn nói cho khó chịu, thuận miệng nói.

“Lá gan to lên rồi?” Lang đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng làm sau lưng nàng như mọc gai.

Đúng là từ sau khi tiến vào Hợp Thể kỳ, lá gan của nàng đã lớn không ít, nàng không ngẩng đầu nhìn Lang đại nhân mà là vỗ tay một cái, kinh hô: “Thiếu chút nữa thì quên mất, Bổ Thiên thạch trên Bổ Thiên đài đã sắp hết, ta phải mau mau đưa tới cho Tiểu Uyển. Ta đi trước một bước!” nói xong nàng liền co giò chạy mất, ngay cả phi thảm cũng không kịp dùng.

“Hừ!” Lang đại nhân hừ lạnh một tiếng, vươn tay úp về phía thân ảnh nàng. Từ trên người Kim Phi Dao bay ra một bóng đen, giữ chặt nàng lại rồi dùng sức ném xuống đất. Chỉ thấy Kim Phi Dao giãy dụa trên không trung vài cái rồi rơi bùm xuống đất, sau đó Lang đại nhân liền phẩy tay áo bỏ đi.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đứng một bên yên tĩnh nhìn một màn này, thấy Lang đại nhân đi rồi thì liếc nhìn nhau một cái. Mập Mạp nhún nhún vai, Hoa Uyển Ti thì vặn vặn thắt lưng rồi xoay người đi tới Bách Vật lâu. Mập Mạp hiện tại đã suốt ngày ở cùng Bố Tự Du, hắn có Lõa châu trong tay nên Bố Tự Du rất yêu thích. Một kẻ thích xem nữ nhân, một người thích xem chuyện riêng tư của người khác liền tụ cùng một chỗ, chỉ hận tu sĩ trong Kiến Thiên thành không nhiều lắm, nữ nhân càng ít tới đáng thương, không tiện xuống tay.

Kim Phi Dao quỳ rạp trên đất, dưới thân là một mảnh bóng đen, mà lúc này lại có tu sĩ đi qua, thấy nàng liền lên tiếng chào hỏi; “A, đây không phải là Kim đạo hữu sao? Vì sao ta lại nhìn thấy ngươi ngã xuống đất nhỉ, ngươi xác định đây không phải là đang luyện công pháp chứ?”

“Đúng vậy, ta đã nói rồi, ta đang luyện công pháp. Ngươi không cần xen vào, mời cứ tự tiện.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi giải thích.

“A, ta và các đạo hữu khác còn tưởng rằng Kim đạo hữu bị Lang tiền bối đánh, hóa ra thật sự là đang luyện công pháp. Vậy ngươi cứ chậm rãi luyện, tại hạ cáo từ.” tên tu sĩ kia ôm quyền nói lời từ biệt, cười thầm bỏ đi.

Thấy người đã đi xa, Kim Phi Dao mắng bóng đen dưới thân: “Thả ra cho ta, còn hút ta làm gì? Đồ gia hỏa ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, rõ ràng là công pháp của ta, vì sao ngươi lại nghe lời Lang ma đầu?”

Bị nàng mắng, bóng đen kia mới chui ra, khoa tay múa chân một cái, còn tỏ vẻ vạn phần oan uổng.

“Cút! Hắc ma khi dễ ngươi thì ngươi đi khi dễ ta hả? Nào có đạo lý này!” Kim Phi Dao đứng lên, hung tợn mắng. Mỗi lần đắc tội Lang đại nhân là nàng đều tìm cớ chạy trốn, nhưng mỗi lần chạy trốn đều bị Lang đại nhân gọi bóng đen này ra. Rõ ràng là Thiên Địa Tịch Diệt của nàng, thế mà lại chịu Lang đại nhân khống chế, luôn dùng lực hút kéo nàng ném xuống đất khiến cho tu sĩ trong Kiến Thiên thành nhìn mãi thành quen, thật là đủ dọa người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.