Hiện tại Tức Nhưỡng đã khôi phục năng lực, muốn đi ra ngoài không cần có truyền tống trận. Đương nhiên, kể cả là muốn trở về bãi đá để phá truyền tống trận, lấy đồ của Bàn Cổ tộc cũng không được vì nơi này không có truyền tống trận cho bọn họ trở về.
Tức Nhưỡng phi thường lưu loát, cái tháp này vốn được làm ra để nhốt nàng. Chỉ thấy nàng giữ chặt Kim Phi Dao và Mập Mạp rồi cả người tan ra, dừng trong làn nước ao bên ngoài. Cái tháp sau khi nàng rời khỏi cũng lập tức trở nên mềm nhũn, hóa thành một thứ như bùn nhão, cuối cùng biến mất không thấy.
“Uhm… Không phải ngươi nói bên trong có rất nhiều thứ Bàn Cổ thị để lại sao? Có phải là đều bị ngươi cầm đi rồi không?” Kim Phi Dao quét mắt nhìn Tức Nhưỡng một cái, phát hiện nàng không bị tan trong nước liền tò mò hỏi.
Tức Nhưỡng bất đắc dĩ nhìn nàng: “Chút đồ ấy mà ngươi cũng muốn?”
“Đương nhiên, đối với ngươi hẳn là chúng vô dụng nhưng đối với ta mà nói lại đều là thứ tốt.” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn nàng, thành thật biểu đạt tâm ý của bản thân.
Còn tưởng rằng Tức Nhưỡng sẽ hào phóng ném thứ đó ra, ai dè nàng lại nhẹ bẫng nói: “Ngươi không nói sớm một chút, đều đã dung nhập vào đại địa mất rồi.”
“…” Kim Phi Dao nhìn nàng, sau một lúc lâu không nói nên lời. Tan hết rồi? Pháp bảo tuyệt phẩm mà không nói một tiếng đã tan, không thể nói trước một tiếng sao?
Tức Nhưỡng nhàn nhã bay ra khỏi mặt nước, dừng lại ở bờ ao. Nhìn rừng cây chung quanh, nàng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ lạnh nhạt nói; “Năm đó nơi này còn không có cây cối, không ngờ bây giờ lại mọc nhiều như vậy.”
Kim Phi Dao và Mập Mạp cũng bay theo sau nàng, đáp xuống đất liền thấy Tức Nhưỡng chậm rãi đi tới đi lui, chỉ cần nàng đi qua là mặt đất liền có kỳ hoa dị thảo nhanh chóng mọc ra, cái gì cũng có, tất cả đều là những loại mà nàng chưa thấy bao giờ. Hẳn đây là những thực vật trước đây mọc đầy đất lại vì thiên lôi mà bị hủy.
“Có phải giờ ngươi nên cùng ta đi về không, biến địa bàn của ta thành như ngươi nói, sau đó ngươi muốn đi đâu thì đi tới đó.” Kim Phi Dao hỏi, nàng cũng không muốn Tức Nhưỡng vừa ra ngoài liền chụp mông chạy. Đi đến chỗ khác thì không sao, nếu lại chạy đến giúp đỡ Hiên Viên tộc, khôi phục nguyên dạng cho Độ Thiên giới thì không phải nàng đã phí công ở đây nửa năm sao?
“Ngươi dẫn đường đi!” trước kia Tức Nhưỡng cũng không cần tự mình đi, chỉ dùng một giọt Sinh Mệnh thủy là được. Đáng tiếc, nàng vừa mới khôi phục, còn chưa làm ra được Sinh Mệnh thủy, thôi thì đi cùng nàng một chuyến, trên đường tiện thể có thể khôi phục luôn. Dù sao hiện tại cũng không có ai có thể vây khốn nàng, đi đâu cũng không thành vấn đề.
Kim Phi Dao vốn định đào đường lên mặt đất từ chỗ này nhưng lại nghĩ đây là nơi ma thú hay đến uống nước, nếu đào ra cái lỗ, thiên lôi lại đánh xuống, ma thú không có nơi sinh tồn, vậy thì tu sĩ cũng không có chỗ nào để đi săn ma thú. Nghĩ nghĩ, nàng quyết định đưa Tức Nhưỡng đến chỗ cái động đã đào ra lúc trước.
Xuất ra phi thảm cho Tức Nhưỡng ngồi lên, nàng còn cố ý nhìn lại vài lần, sợ phi thả bị Tức Nhưỡng ngồi lên sẽ bắt đầu mọc cỏ. Tuy nhiên trên phi thảm không có cỏ mọc ra làm trong lòng Kim Phi Dao có cảm giác không nói nên lời, tựa hồ hơi chút thất vọng.
Ba người rất nhanh đã đi tới động khẩu mà Kim Phi Dao đào ra lúc trước, lôi điện đánh xuống đã làm hỏng hết khoảng rừng bên dưới, khắp nơi hỗn độn. May mắn là hiện tại không có lôi đánh xuống, thoạt nhìn chỉ là một đại động bình thường.
Thấy cây cối nơi đây bị hủy thành như vậy, Tức Nhưỡng kinh ngạc đi lên phía trước, đau lòng vuốt những thân cây bị cháy đen: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là do tu sĩ làm ra? Các ngươi ngoài việc phá hoại thiên nhiên chẳng lẽ không thể làm được việc gì hữu dụng sao?”
“Bên kia bị hủy mới nặng kìa.” Kim Phi Dao cười lạnh một cái, đứng ở phía sau nhỏ giọng nói.
“Thật quá đáng!” Tức Nhưỡng đặt tay lên một cái cây chết, trên tay truyền ra lục sắc quang mang, lục quang chậm rãi khuếch tán.
Trước mặt Kim Phi Dao xuất hiện một cảnh tượng kinh người. Nơi lục quang kia đi qua, những thân gỗ vụn hóa tro tàn, còn những gốc cây đã khô nhưng vẫn đứng vững thì bắt đầu mọc lá xanh, cải tử hoàn sinh. Ở nơi gỗ vụn hóa tro tàn lại xuất hiện rất nhiều cây nhỏ, sau đó cây nhỏ nhanh chóng lớn lên, một lát sau thì nơi này đã một lần nữa biến thành rừng cây rậm rạp.
“… Quá lợi hại!” Kim Phi Dao há miệng nhìn cảnh tượng này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, quả nhiên chỉ có người chuyên môn như thế này mới có thể bổ thiên khôi phục Độ Thiên giới, còn thường dân như nàng hoàn toàn chỉ là là lãng phí thời gian.
Thấy nơi này khôi phục nguyên dạng, Tức Nhưỡng than nhẹ một tiếng, vuốt vuốt thân cây, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có ta thì các ngươi sẽ được sống tốt, ta sẽ không để các ngươi bị thương nữa.”
“Ngươi tới đây!” Kim Phi Dao một bước vọt tới, kéo Tức Nhưỡng bay ra theo cái động kia, sau đó chỉ vào đại địa hoang vắng bên ngoài, nói: “Ngươi làm nơi này khôi phục nguyên dạng đi, tu bổ nơi này làm ta khổ muốn chết.”
Tức Nhưỡng nhìn đại địa trước mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, thanh âm nàng run run: “Đây là nơi nào?”
“Đây là Độ Thiên giới, chính là nơi mà ngươi ở vạn năm trước. Bàn Cổ thị nhốt ngươi quá sớm, nơi đây mãi sau nơi này mới biến thành như vậy, hiện tại ngươi đã đi ra thì tốt rồi, mau khôi phục nó đi.” Kim Phi Dao vỗ vai nàng, bảo nàng xuất lực khôi phục bộ dáng vốn có của nơi này.
Tức Nhưỡng không nói gì, ánh mắt dừng lại trên bầu trời đầy lôi vân, nơi đó không ngừng có lôi điện đánh xuống, có một cột lôi còn đánh tới bọn họ, Kim Phi Dao nhanh chóng bật ô, chắn cả ba người dưới tán ô.
“Tại sao có thể như vậy… Vì sao như vậy mà cũng không thả ta ra?” Tức Nhưỡng thì thào, việc này dường như đã đả kích nàng rất mạnh, nàng quỳ xuống đất khóc lên.
Kim Phi Dao đứng bên cạnh nàng, khuyên nhủ: “Không cần thương tâm. Hiện tại không phải là ngươi đã đi ra rồi sao? Có thể an tâm cứu Độ Thiên giới rồi. Mau mau dùng năng lực của ngươi đi, Độ Thiên giới đang đợi ngươi đó.”
Tức Nhưỡng ngẩng đầu, trong mắt không có một giọt nước mắt nhưng lại tràn ngập ưu thương: “Như bây giờ thì dù ta có làm cây cối mọc ra, thiên lôi cũng sẽ làm hỏng hết.”
“Ngươi không thể bổ thiên?” lời này làm Kim Phi Dao chấn động, thế là có ý gì? Chẳng lẽ không giống như nàng nghĩ?
“Uhm.” Tức Nhưỡng lắc đầu, “Trời đã bị phá, phải bổ lại mới được. mà ta chỉ có thể khôi phục những thứ dưới mặt đất, không thể khống chế bầu trời. Bây giờ mà làm cây cối mọc ra chính là để chúng nó tiếp tục chịu một lần thống khổ vì bị hủy diệt thôi.”
“Gì vậy? Ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi có thể khôi phục Độ Thiên giới, không ngờ ngươi lại không thể bổ thiên!” Kim Phi Dao thất vọng cực kỳ, không ngờ trình độ của Tức Nhưỡng chỉ đến đó, vừa rồi đã quá xem trọng nàng.
Cuối cùng, Kim Phi Dao chỉ có thể kéo Tức Nhưỡng về Kiến Thiên thành, tính toán để nàng làm người gieo trồng, biến Kiến Thiên thành thành một nơi có thể trồng linh thảo tốc độ cao.
Tức Nhưỡng cũng không có nơi để đi, không đi theo Kim Phi Dao thì cũng chỉ có thể tới địa bàn của Thần tộc. Mà Kim Phi Dao đã hù dọa nàng, nói Thần tộc nhốt nàng chính là vì không muốn nàng cứu Độ Thiên giới, cho nên nếu nàng đi tìm Thần tộc thì chắc chắn sẽ bị nhốt lại, tốt nhất là đi theo bản thân, bản thân sẽ không hạn định tự do của nàng, muốn làm gì thì làm, chỉ cần vui vẻ trồng cây, trồng linh thảo là được.
Tức Nhưỡng không có cách nào, cũng không thể ở mãi dưới lòng đất không có ánh mặt trời được. Tuy nơi đó có Thụ tộc nhưng nàng vẫn không muốn, cái nàng muốn là Độ Thiên giới hôi phục lại bộ dáng trước kia. Kim Phi Dao nghe xong liền vui vẻ, nói với nàng chuyện mình bổ thiên, chỉ cần hợp tác với mình thì Độ Thiên giới chắc chắn có thể khôi phục nguyên trạng.
Vì thế, Tức Nhưỡng liền đồng ý tới Kiến Thiên thành, muốn xem xem nơi đó như thế nào. Nếu không giống như Kim Phi Dao nói thì nàng sẽ rời khỏi.
Lúc Kim Phi Dao đưa Tức Nhưỡng về Kiến Thiên thành, ngay từ đầu còn không có ai chú ý đến. Hoa Uyển Ti và nàng có thần thức tương liên, tự nhiên sẽ không cho rằng nàng đã chết, chỉ cho là nàng chạy đến chỗ nào chơi hoặc trốn việc thôi. Đợi sau khi trở về lại phát hiện nàng dẫn theo một nữ nhân diện mạo kỳ quái, lúc biết đó là Tức Nhưỡng thì liền phát hoảng.
Không ngờ Kim Phi Dao đi ra ngoài liền nhặt được loại Thần vật này trở về. Hoa Uyển Ti cũng nghĩ giống nàng, cho rằng Tức Nhưỡng có thể bổ thiên. Hỏi ra mới biết là không được, thiên vẫn phải tiếp tục bổ nhưng đề cao tốc độ phát triển của linh thảo thì có thể, đây chính là thứ tốt để hấp dẫn tu sĩ.
Mấy người Thái Hạo Diễn cũng biết Tức Nhưỡng đã đến, toàn bộ đi ra nghênh đón vị Thần vật này. Bọn họ đều quá trẻ tuổi, chưa từng gặp Tức Nhưỡng trong truyền thuyết, lúc này lại có thể nhìn thấy, lại còn rơi vào tay người của mình, quả thực là bánh thịt từ trên trời rơi xuống.
Kim Phi Dao vừa hỏi mới biết Lang đại nhân và Bố Dao vẫn chưa trở về. Nàng nhíu mày, nếu về sớm một chút thì có thể làm cho linh thảo trong giới tử cảnh vực cấp tốc sinh trưởng, tránh cho đêm dài lắm mộng, không biết Tức Nhưỡng sẽ bỏ chạy không ảnh lúc nào.
Tức Nhưỡng rất không thích bị nhiều người vây xem như vậy, vì thế liền hóa thành bùn đất màu lục, tan vào trong thổ địa Kiến Thiên thành. Nàng vừa tiến vào trong thổ địa, những nơi không có đường đi và nhà cửa trong Kiến Thiên thành lập tức có thực vật điên cuồng sinh trưởng, linh thảo dùng thời gian một ngày hoặc vài năm đã trưởng thành, còn có không ít linh hoa thần thảo đã biến mất từ lâu cũng mọc ra.
Tu sĩ toàn thành đều biết Tức Nhưỡng xuất hiện trong thành, đám linh thảo mà bọn họ tiện tay trồng đều sinh trưởng như điên, cảnh tượng này khiến cho tu sĩ trong thành xôn xao. Tốc độ sinh trưởng này còn nhanh hơn cả trong giới tử cảnh vực của bọn họ. Lúc này không trồng linh thảo thì còn chờ đến khi nào? Vì thế, trong Kiến Thiên thành chỉ cần có một chỗ đất trống liền bị tu sĩ gieo linh thảo, có thể thu thêm một gốc cũng tốt.
Mà lúc này Kim Phi Dao lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói chỉ cần bổ thiên được một trượng thì Tức Nhưỡng sẽ nhiều thêm một trượng, mọi người sẽ có thêm nhiều nơi để trồng linh thảo. Cái này tốt hơn bất kỳ lý do nào, các tu sĩ trong Kiến Thiên thành điên cuồng ra ngoài tìm Bổ Thiên thạch, trở về còn không cần dùng Thiên Cơ lô, cơ hồ người người đều tự phát tham dự hoạt động luyện hóa Bổ Thiên thạch.
Tin tức truyền ra ngoài, có không ít tu sĩ vốn không muốn chuyển đến Kiến Thiên thành cũng ào ào chạy tới, bổ thiên lập tức trở thành việc duy nhất của tam tộc. Nếu không phải Thần Nông tộc và Phục Hy tộc còn phải bảo vệ dịa bàn của mình thì bọn họ cũng đã phái người tới đây cùng giúp bổ thiên rồi.
“Thật sự là không có lợi thì không làm a!” nhìn đám tu sĩ trước giờ luôn kêu bất động hiện tại lại tự động làm lụng không ngừng, Kim Phi Dao nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]