Chương trước
Chương sau
Đối diện với công kích phá vỡ không gian này, Hình Thiên giơ thuẫn lên cản, oanh một tiếng, Hình Thiên trượt ra sau vài bước, sau đó liền đứng lại.

Hắn phát hiện hương vị một tia thần hồn của hắn trong công kích này, giơ cao hai tay, trong bụng hắn phát ra tiếng gầm gừ như trống trận. Trên trời hạ xuống một đường ánh sáng màu trắng bao bọc toàn bộ Hình Thiên, sau một lát ánh sáng tụ tập trước ngực hắn, hình thành một quang đoàn vĩ đại.

“Tránh ra!” có người rống to lên, những người ở phía trước Hình Thiên ào ào rời đi, lúc này trong quang đoàn bắn ra công kích bằng chùm tia sáng cường đại, xé mở không gian, xoay tròn vọt tới.

Chỉ thấy bóng đen xẹt qua, vô số tu sĩ ào ào thoát đi, công kích Hình Thiên đánh trúng pháp trận của Kiến Thiên thành. Chỗ chạm vào nhau phát ra tiếng nổ, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, vô số đất đá bị đánh bay, khí lãng cuồng bạo thổi trúng làm người ta không thể đứng vững, bay hết ra ngoài.

Kim Phi Dao cũng bay ra ngoài, sau đó nàng nhanh chóng bay lên, chạy tới Kiến Thiên thành. Chỗ công kích rơi xuống chính là nơi Hoa Uyển Ti ngồi, phải mau mau chạy qua, nếu hồn phách vẫn còn thì còn phải nhặt về, thân thể hủy diệt thì không xong.

Khí lãng đi qua, đám thi binh đang xuất lực duy trì pháp trận đã không còn một chút cặn bã, nấm phong đứng kia đã bị đánh cho chỉ còn cái chân. Trên đất có một quang cầu bảy màu chỉ cao một trượng, không biết là đang bảo vệ cái gì.

Lúc này, phía trên quang cầu bay lên một con chim lửa, sau đó không ngừng có chim lớn lớn nhỏ nhỏ đủ màu sắc bay lên, trên trời che kín trăm con chim và ánh sáng từ chúng phát ra. Sau khi tất cả chim bay đi, bên trong xuất hiện Hoa Uyển Ti đang ngồi.

Kim Phi Dao vừa nhìn thấy thì lập tức dừng lại, nhanh chóng xoay người rời đi, không chết là được rồi.

Pháp trận của Kiến Thiên thành đã bị hủy, nếu muốn một lần nữa khởi động thì phải bổ sung mấy trăm người tới. Việc này không cần bọn họ phải quan tâm, Ân Nguyệt đã tới, nhanh nhẹn ném thi binh ra bổ sung vào vị trí của trăm người lúc trước, nụ cười nhợt nhạt trên mặt tựa hồ đang muốn nói với quân Thần tộc: “Tới đây đi, xuất ra lực lượng mạnh nhất mà công trận.” Người khác đều sợ thủ hạ bị hy sinh nhiều, hắn thì biểu cảm như chỉ sợ các ngươi không tới giết.

Kim Phi Dao quét mắt liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn Hình Thiên, hắn quá lớn lại phi thường lợi hại, phải đánh tới khi nào? Đúng lúc này, Mộng Vân bệ hạ truyền âm cho các Yêu tộc: “Dùng hóa thân đối phó bọn họ!”

Sau đó, một con bạch xà dài hai trăm trượng xuất hiện trên chiến trường, toàn thân trắng nuột như ngọc, trên đầu có phù văn bệ hạ Yêu tộc màu đỏ, phía dưới đầu rắn còn hiện ra một đôi bạc sí. Mộng Vân mở miệng rít gào một tiếng về phía quân Thần tộc, cuồng phong xen lẫn thanh âm bén nhọn truyền ra bốn phía khiến người ta cảm thấy đau đầu muốn chết, khó chịu đến cực điểm.

“Con rắn béo quá!” Kim Phi Dao nhịn không được táp miệng, thịt rắn rất ngon.

Tiếp theo Mộng Vân, từng thú thân cao lớn xuất hiện trên chiến trường, hình dạng gì cũng có, còn có mấy mãnh thú Cùng Kỳ, người Nhậm gia đã hóa thân hưởng ứng.

Quân Thần tộc cũng không cam yếu thế, vô số thần thú linh thú cao mấy chục trượng được ném ra, trong thời gian ngắn khắp chiến trường đột nhiên trở nên chật chội, ngoài thú vẫn là thú, không nhìn ra người ở chỗ nào.

Nhìn gần trăm con cự thú trước mắt, Kim Phi Dao le lưỡi, lập tức nhìn thấy Mập Mạp cũng hóa thành hình ếch vô giúp vui, chống lại một Bông Tuyết thú xinh đẹp trong quân Thần tộc. Thấy người khác trắng noãn xinh đẹp, hắn hẳn là không dễ chịu.

Đột nhiên, Kim Phi Dao phát hiện bên tứ tộc xuất hiện một con thú rất quen mắt, chính là tên Huyền Vũ kia, hình như lúc trước Ma tộc đã cướp hắn đi, chẳng lẽ giờ đang ở trên tay Lang đại nhân?

Nhìn một lượt lưng Huyền Vũ, nàng không thấy có bất luận kẻ nào đứng trên đó. Việc lần trước là do hai tộc Yêu – Ma hợp tác, Huyền Vũ hẳn là thuộc về bên Yêu tộc mới đúng, có khả năng là do ai đó bên Yêu tộc thả ra.

Tràng cảnh lớn như vậy, Kim Phi Dao không thể không vào giúp vui. Nhìn lôi vân trên không trung đều bị đánh tan, hiện tại tạm thời không có thiên lôi đánh xuống, nàng cũng hóa thân, uy phong lẫm lẫm mặc chiến giáp đứng trong thú đàn, còn đặt mông chen vào chỗ một gã Yêu tộc.

Người nọ bất mãn nhìn nàng một cái, hóa thân chậm nhất mà còn chiếm địa bàn, thế là thế nào chứ? Phù văn của Kim Phi Dao màu đen, lông cũng màu đen, căn bản không nhìn ra trên đầu có phù văn. Nàng có chút hối hận, sớm biết thế này thì đã bảo lão tư tế vẽ màu trắng, hiện tại còn có Yêu tộc dám chen với nàng.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì nếu vẽ màu trắng, lúc khôi phục hình người cũng không bắt mắt, xem ra muốn cho dễ nhìn cũng không dễ dàng nha.

Quân Thần tộc ào ào bay lên người linh thú và thánh thú, bên tứ tộc cũng vậy, cũng không thể để hai tộc Nhân, Ma không thể hóa thân đứng dưới đất được. Bay trên trời sẽ rất dễ bị những cự thú này đụng phải, tự nhiên nên đưng trên lưng.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Phi Dao lập tức muốn biến trở về để đứng lên đầu Mập Mạp. Nhưng nàng đã chậm một bươc, một người đã hạ xuống đầu nàng, một luồng ma khí truyền tới.

“Lang đại nhân, ngươi không có tọa kỵ riêng sao?” nàng bất đắc dĩ hỏi.

Lang đại nhân nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải sao?”

“Ta không phải, đó là do ngươi tự phong!” Kim Phi Dao không phục nói, hiện tại nàng đã Hợp Thể hậu kỳ, cũng không phải ngươi nói sao thì là như vậy được.

“Vì sao trên ô có con rùa? Ta nghĩ ngươi sẽ muốn giải thích một chút.” Hai mắt Lang đại nhân nhìn quân Thần tộc phía trước, thuận miệng nói.

Kim Phi Dao nheo mắt lại, táp táp miệng: “Tọa kỵ thì tọa kỵ, dù sao trên đầu các yêu thú khác cũng có người đứng, không phải một mình ta chịu thiệt. Lang đại nhân, ngươi cần đứng cho vững, đến lúc đánh nhau mà rơi xuống thì đừng có trách ta.”

Từ nhỏ biến thành lớn, mọi người hóa thân lại phóng linh thú ra, tạm thời dừng giằng co. Một đống lớn như vậy nếu đánh lên thì sẽ không thể như vừa rồi, chiến trường ít nhất phải khuếch đại gấp gần trăm lần.

Thấy lúc này có khoảng dừng ngắn ngủi, Kim Phi Dao nhanh chóng ngồi xuống, lấy Thập Phục Địa Ngục ra. Thập Phục Địa Ngục trong tay, nàng dùng yêu khí chú vào, hấp bánh bao có sẵn trong lồng, số bánh bao này so với cơ thể hiện tại của nàng thì chỉ giống như hạt vừng, nàng ăn sạch rồi lại đặt Thập Phục Địa Ngục xuống đất, chú yêu khí vào, Thập Phục Địa Ngục liền cao lên tới mười trượng.

Thập Phục Địa Ngục là pháp bảo cực phẩm, có thể biến thành lớn, tuy nhiên bánh bao bên trong thì không thể, vì thế nàng mới ăn bánh bao nhỏ trước. Bây giờ Thập Phục Địa Ngục đã to như thế, Kim Phi Dao há mồm phun ra một cái túi càn khôn rất lớn. Cái túi càn khôn này to hơn loại phổ thông gấp trăm lần, thể tích bên trong thì không thay đổi, chỉ có bề ngoài là lớn hơn thôi, đó là do nàng đặc biệt luyện ra cho Thao Thiết dùng.

Nếu không thấy rõ còn tưởng rằng nàng nhổ dạ dày ra. Chỉ thấy nàng lay lay cái túi càn khôn khổng lồ, lôi ra bánh bao to nửa trượng. Nhìn cái bánh bao siêu lớn này, không ít tu sĩ phải ghé mắt nhìn nàng. Tuy biết nàng là Thao Thiết nhưng bánh bao to thế này cũng quá khoa trương, lại còn nhổ ra từ miệng, vật như vậy thì ai ăn được chứ!

“May mà ta đã làm sẵn chỗ bánh bao này, nếu không thì giờ không có gì để bổ linh lực rồi.” Kim Phi Dao tự nói, tựa hồ như đang giải thích với ai đó. Nàng mở Thập Phục Địa Ngục, thả bánh bao vào, sau đó dùng đuôi cuốn theo sau người, tập trung yêu lực vào, bắt đầu hấp bánh.

Đợi nàng làm xong một loạt động tác, Lang đại nhân mở miệng hỏi: “Làm từ lúc nào?”

“Lúc ta bế quan, có hơn ba mươi năm thôi. May mà để trong túi càn khôn cũng không bị hỏng, nếu không thì giờ không có gì ăn.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, sau một lúc lâu vẫn không nghe tiếng Lang đại nhân đáp. Nàng nhịn không được cười thầm, ghê tởm chết ngươi đi! Cho ngươi hối hận vì đã đứng trên đầu ta.

Kim Phi Dao luôn luôn là người lành sẹo liền quên đau, đắc tội Lang đại nhân đâu có dễ dàng như vậy. Đang lúc mọi người giằng co về khí thế, nàng chưa kịp đắc ý vì ghê tởm được Lang đại nhân thì Lang đại nhân đột nhiên tung một thương vào Hình Thiên.

Từ trên Hắc Ma thương lao ra một đường hắc quang, nhẹ bỗng đánh vào người Hình Thiên. Đối với công kích này, Hình Thiên không có cả ý định đưa thuẫn lên ngăn cản, dù công kích này có đánh lên người thì cũng không tạo thành thương tổn gì với hắn. Hình Thiên lại đột nhiên bạo nộ, không nói hai lời, chém một búa về phía Kim Phi Dao. Một búa này phi thường sắc bén lại chứa đầy phẫn nộ. Kim Phi Dao sửng sốt, lập tức đứng lên rít gào, giơ Thú Bạo quyền bao lên đánh trả một búa này.

Trên Thú Bạo quyền bao toát ra một bóng Thao Thiết đen sì, kéo theo hắc quang thật dài giương nanh múa vuốt xông đến phủ khí. Một kích này của Thao Thiết và Hình Thiên va chạm, cuối cùng triệt tiêu toàn bộ. Cũng chính một đòn này đã đánh gãy thế giằng co lúc trước, song phương liền đánh lên, trong thời gian ngắn thiên địa biến sắc, mặt đất không ngừng chấn động, ngay cả tu sĩ trấn thủ trong Kiến Thiên thành xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng rít gào, cảm nhận được lực lượng kinh thiên ngoài kia.

“Lang đại nhân! Ngươi dẫn lửa thiêu thân sao!” Kim Phi Dao chạy tới chạy lui chung quanh chiến trường, thỉnh thoảng còn lao xuống đất lăn lộn, quay cuồng tránh né công kích của Hình Thiên. Kỳ thực là nàng muốn đánh văng Lang đại nhân xuống nhưng người ta căn bản không sợ cái này, chỉ cần nàng vừa định lăn xuống đất là hắn sẽ lập tức bay lên, tung một thương vào Hình Thiên đang theo phía sau, đợi Kim Phi Dao xoay người đứng lên sẽ lại đứng lên đầu nàng, chút mưu kế nhỏ bé của nàng bị nhìn nhất thanh nhị sở.

Trong công kích của Lang đại nhân đều mang theo một tia thần hồn khí, Hình Thiên bị tia thần hồn khí này hấp dẫn, chỉ muốn chém chết con Thao Thiết đang chạy loạn khắp nơi và nam nhân mặc hắc y trên đầu nó. Chém chết còn chưa xong, hắn phải dẫm bọn chúng thành thịt vụn, lấy Nguyên Anh ra ăn, như vậy cũng không thể giảm bớt phẫn nộ của hắn.

Kim Phi Dao cảm thấy Lang đại nhân đang chơi với lửa, bản thân chơi đùa thì thôi đi, còn muốn kéo nàng xuống nước. Biết trước thế này thì vừa rồi nàng đã không dùng bánh bao ghê tởm hắn, hiện tại hắn hoàn toàn là cố ý hấp dẫn Hình Thiên tới là vì muốn làm nàng chạy trối chết, thật quá ác độc!

Không chạy nữa! Cùng lắm thì liều mạng! Hình Thiên thì là cái gì, hắn không phải cậy vào cây búa lớn kia sao, xem ta cắn đứt búa của hắn! Kim Phi Dao đột nhiên ngừng lại, ngoài dự đoán của mọi người, xoay người xông đến chỗ Hình Thiên, trong bụng Hình Thiên phát ra tiếng cười, quá ngây thơ!

“Ngươi đi tìm chết đi!” ngay lúc Hình Thiên giơ búa lên, đuôi Kim Phi Dao dùng sức vung, Thập Phục Địa Ngục vèo một cái bay tới chỗ Hình Thiên. Nàng phi thân nhảy lên không trung, há miệng muốn cắn Hình Thiên.

Lang đại nhân đứng trên đầu nàng, hơi hơi nhếch khóe miệng, khó hiểu nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.