“Ta thật không biết phải hình dung Nữ Oa như thế nào nữa. Nàng ta chính là một nữ nhân ngu ngốc lại thú vị.” Kim Phi Dao đứng bên cạnh tiểu đảo nổi, cách màn hào quang nhìn ra xa, mắng.
Hoa Uyển Ti không hiểu nói: “Hiện tại không phải rất tốt sao? Trời cũng đã được bổ, toàn bộ Độ Thiên giới không có nửa cột lôi, muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, chỉ cần không chủ động đi trêu chọc thần tộc thì cũng không có người tới đối phó tam tộc.”
“Ta đương nhiên biết cái này, ta chỉ khó chịu là vì ta bổ thiên lâu như vậy, cuối cùng lại bị mất trắng vì một viên đá của Nữ Oa. Ngươi nói xem, ta vất vả nghìn năm nay là vì cái gì? Bảo sao không ai muốn quản việc này, thuần túy là làm không công mà.” trong lòng Kim Phi Dao phi thường khó chịu, mặc cho là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không thể cảm thấy vui vẻ được.
Ngày ấy Bố Dao và Vương Dạ chiến đấu, sau khi một hỏa một thạch ép buộc xong, nữ Oa thạch liền nổ, bay vào không trung, hao phí ba mươi ngày đã tu bổ toàn bộ bầu trời Độ Thiên giới. Quang mang chói mắt thối lui, Kim Phi Dao nhìn thấy toàn bộ bầu trời trong xanh, tâm tình phi thường khó chịu.
Nàng bị đánh ra hơn nghìn dặm, từ từ nhắm hai mắt, dùng thần thức tìm kiếm mấy người Hoa Uyển Ti nhưng hoàn toàn không tìm thấy người ở đâu, cuối cùng đành phải trở về nơi ở trước đây là Kiến Thiên thành.
Còn tưởng rằng Kiến Thiên thành biến thành cặn bã, mấy người Niệm Khê đều bị đánh thành bụi bặm, ngay cả hồn phách cũng không tìm lại được, không ngờ Thiên hồ vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả nhà cửa đều không còn, chỉ có cái hồ mà Tức Nhưỡng ở lại vẫn còn. Hóa ra vì nàng vốn là vật của thiên địa cho nên trận nổ này tuy phi thường mãnh liệt nhưng vẫn bị hóa giải trong phạm vi nhỏ của nàng.
Không bảo đảm những thứ khác, chỉ có thể bảo vệ hồ này, mà Niệm Khê cùng Hoa phu nhân, Tiểu Uyển và một ít tu sĩ đều ẩn mình trong hồ, sau khi ánh sáng thối lui bọn họ liền đi ra, không sứt mẻ chút nào.
Tuy không tìm thấy những người khác ở đâu nhưng gặp được ba người này cũng là chuyện tốt. Chỉ là vụ nổ quá lợi hại cho nên tro bụi sương khói trong không khí thật lâu không thể tán đi, ngay cả bầu trời đã được vá hoàn hảo cũng bị lớp bụi dày đặc che đi, phải bay qua lớp tro bụi lan tràn phô thiên cái địa mới có thể nhìn thấy bầu trời mới tinh xinh đẹp.
Kim Phi Dao lấy tiểu đảo nổi ra, ở ngay bên Thiên hồ. Các tu sĩ tam tộc ẩn nấp trong Thiên hồ vì cũng không rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, hơn nữa tro bụi quá dày ảnh hưởng tầm mắt cho nên cũng ở lại bên hồ. Có người ném Linh Lung lâu ra, cũng có người trực tiếp dùng giới tử cảnh vực, chỉ bày một cấm chế nhỏ làm lối ra, cuối cùng hình thành một thôn trấn nho nhỏ.
Dù sao cũng không có chỗ nào để đi, mọi người liền trồng đủ loại linh thảo, thu thập tài liệu chữa thương, chờ người quen tới.
Màn tro bụi sương khói này mất ba năm thời gian mới chậm rãi thối lui, trong lúc đó cũng có không ít tu sĩ tam tộc trở lại Kiến Thiên thành. Phòng ở không có nhưng hồ vẫn còn, người càng ngày càng đông. Việc quân Thần tộc vẫn chưa biết giải quyết thế nào, mọi người thành thật ở cùng nhau, nhân số đông thì dù có chém giết cũng không dễ trở thành mục tiêu.
Kim Phi Dao đợi rất lâu Mập Mạp và Hoa Uyển Ti mới trước sau trở lại. Hoa Uyển Ti về sớm một chút, còn Mập Mạp thì không biết đi đâu chơi một vòng, đủ ba năm mới quay lại.
Người một nhà đoàn tụ là việc tốt, sau đó chỉ còn chờ xem những chủ sự Đại Thừa kỳ có trở về hay không, chuyện quân Thần tộc sẽ giải quyết thế nào.
Thái Hạo Diễn không trở lại Kiến Thiên thành, người Thần Nông tộc cũng không tới nhưng cuối cùng vẫn đợi được tin tức. Bọn họ đã bàn bạc với quân Thần tộc, vì quân Thần tộc tổn thất nghiêm trọng, không có gì có thể ép buộc nữa nên Hiên Viên tộc thay mặt những Thần tộc đó đi ra giảng hòa. Mọi người đều là Thần tộc, không thể quá mức khó xử nhau, vẫn nên bảo trì thực lực để kiềm chế tam tộc mới thỏa đáng.
Cho nên, Thần tộc hợp thành Tam Thần hội, do ba tộc Thần Nông, Phục Hy và Hiên Viên làm chủ sự, chủ yếu là để đảm bảo sự ổn định và phát triển của Thần tộc.
Vốn mục đích đánh tam tộc là vì bổ thiên, hiện tại trời đã được Nữ Oa thạch bổ xong, thiên lôi không còn, mọi người cũng không cần tranh cái gì. Hơn nữa, Tức Nhưỡng sau khi thấy đại địa khôi phục đã lập tức bỏ chạy, nơi nào nàng đi quan là lục bụi cỏ sinh, cây cối sinh trưởng, ngay cả nước ngầm cũng xuất hiện.
Khắp Độ Thiên giới sinh cơ bừng bừng, Thần tộc tự nhiên không náo loạn nữa, ngay cả đám Cộng Công tộc hiếu chiến cũng tìm một vùng nước, an tâm ở lại.
Lúc trước tứ tộc đã họp bàn điều kiện, Kim Phi Dao sau này được biết là vì phân chia địa bàn. Để duy trì hòa bình, phải phân rõ chỗ nào là của ai, chỉ cần ngươi bước vào chỗ của ta, ta mất hứng là có thể xử lý ngươi, nhưng giữa các chủng tộc không thể lấy danh nghĩa này để phát động chiến tranh.
Ma tộc một khối lớn, Nhân tộc cũng một vùng to, Yêu tộc kiếm được không ít. Kiến Thiên thành nằm ở giữa những vùng đó, địa bàn khoảng trăm dặm, không phân cho tộc nào mà cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao không biết mình nên cười hay nên khóc. Không có một căn phòng để ở, chợ do tu sĩ tự phát tổ chức, bãi quán tạo thành, nàng thậm chí còn lười đi thu tiền thuê phòng ở gì đó, ai thích đến thì đến, không thích thì thôi, Kiến Thiên thành tên là thành lại trở thành nơi tu sĩ có thể tùy tiện qua lại dã du.
Sau khi phủi tay mặc kệ như vậy, nàng phát hiện cuộc sống thoải mái hơn. Tam tộc cũng đã thống nhất không cho đánh nhau trong địa bàn Kiến Thiên thành, xem như đã nể mặt Kim Phi Dao vất vả bổ thiên.
Từng ngày qua đi, người quen xuất hiện càng nhiều, thị trường giao dịch lộ thiên của Kiến Thiên thành trở thành nơi giao dịch lớn nhất của tam tộc, thỉnh thoảng còn có Thần tộc đi tới mua bán. Không ít tu sĩ đã ở lại chung quanh Kiến Thiên thành, chỉ cần bay vài giờ hoặc một, hai ngày là tới, vừa tiện lợi lại tự tại.
Lang đại nhân ở trong địa bàn Ma tộc, cách Kiến Thiên thành chỉ hai giờ đi đường. Mấy người Bố Dao cũng đã trở lại. Người kia vừa xuất hiện liền bị Kim Phi Dao mắng cẩu huyết lâm đầu. Nếu không phải vì bọn hắn hiểu sai ý thì sao nàng còn phải làm ra loại việc ngốc như bổ thiên chứ.
Bố Dao bị Kim Phi Dao mắng thì ủy khuất khóc chạy mất, không biết là đi tìm Lang đại nhân hay Mộng Vân hay là ai.
Trúc Hư Vô và Hỗn Độn chọn ở lại một chỗ bên cạnh Kiến Thiên thành, tiếp tục quan hệ thầy trò với Đồng Mộng chân nhân. Vừa hòa bình là có một số người bắt đầu nhàn rỗi. Bố Tự Du xây một phòng ở ở nơi đông đúc náo nhiệt nhất trong Kiến Thiên thành, thật sự khai trương Thế Đạo Kinh. Tạm thời chỉ nhận ủy thác của người khác, còn các tin tức tình báo quan trọng thì hắn còn phải chờ xem Thế Đạo Kinh ở hạ giới có thể cắt nhân thủ lên không rồi mới tính.
Gia tộc Nhâm Hiên Chi cũng không quên làm chuyện làm ăn song tu, nữ tu sĩ vốn không nhiều cho nên phải tận dụng thời gian, cướp đạo lữ trên tay người khác mới là chuyện quan trọng nhất.
Kim Phi Dao phát tiết bực tức xong thì được Hoa Uyển Ti khuyên ra ngoài đi dạo, bảo nàng đi ra chợ nhìn xem có cái gì mua được không.
Tuy không thu linh thạch nhưng đi thị sát địa bàn của mình vẫn là một việc khiến người ta tương đối đắc ý. Chợ nằm ngày bên Thiên hồ, mọi người tốp năm tốp mười ngồi trên chiếu, căn bản không có bất luận quy củ nào.
Đột nhiên, Kim Phi Dao thấy cách xa đám đông, Lang đại nhân đang ngồi một mình, trên bàn đá bày rượu. Vì thế, nàng liền cất bước đi qua.
“Lang đại nhân, ngươi làm gì vậy? Một mình ngồi ăn mảnh a!” Kim Phi Dao nhìn lên bàn đá, ngoài rượu ra thì không có chút đồ nhắm nào, thật là quá keo kiệt.
“Ta hẹn Bố Dao, hắn vừa mới đi.” Lang đại nhân liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục uống rượu.
“Thật là, Bách Vị lâu bị hủy thành bụi làm các ngươi chỉ có thể uống rượu suông. Nào, để ta cống hiến chút đồ cho ngươi đi thôi.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, sờ soạng nửa ngày trong túi càn khôn mới lục ra hoa quả thu hoạch trong tiểu đảo nổi, còn cả thịt khô tự phơi. Ngắt vài cái lá cây to bên hồ làm mâm, nàng thoải mái đặt mấy thứ đó lên bàn đá.
Sau đó, nàng không nói hai lời, ngồi xuống bắt đầu ăn uống.
Nhìn nàng điên cuồng ăn, Lang đại nhân buông chén rượu, tựa hồ bị mất khẩu vị. Kim Phi Dao không quản nhiều như vậy, ở nơi phía trước là hồ phía sau là chợ, trong cái ồn ào có yên tĩnh này mà ăn uống vẫn khá thú vị, lại càng không nói tới việc đây là địa bàn của mình, không ai có thể xen vào được.
“Ta sắp phi thăng, cho ngươi một chút đề điểm phi thăng.” Lang đại nhân đột nhiên mở miệng nói.
Kim Phi Dao nghe vậy thì tỉnh táo tinh thần, đề điểm phi thăng là chuyện tốt nha, thứ này tu sĩ bình thường đều không muốn nói cho người khác. Xem ra số đồ ăn này không phải lãng phí, tuy đều là mình ăn nhưng cũng không cần so đo nhiều như vậy.
Thấy nàng tập trung tinh thần nhìn mình, Lang đại nhân nghiêm nghị nói; “Nếu phi thăng thất bại, xui xẻo nhất là nguyên thần tịch diệt, kết cục tốt nhất cũng chỉ có thể là đào thoát một tia thần hồn, ngay cả đoạt xá cũng không dễ dàng, phi thường nguy hiểm.”
“Uhm, ta đã từng thấy người như thế, quả thật phi thường nguy hiểm.” Kim Phi Dao nhớ tới Vân lão, lão nhân đó là do nàng dùng Tỉnh Thần Hoa Lộ giết chết.
Thấy nàng hiểu, không cần phải giải thích nhiều, Lang đại nhân tiếp tục nói: “Cho nên phải dùng hết tất cả cá biện pháp để nâng cao cơ hội phi thăng, mà ngươi hiện tại có một việc rất ảnh hưởng đến chuyện phi thăng.”
“A? Không thể nào, ngay cả tâm ma ta cũng không có nha.” Kim Phi Dao cả kinh, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Lang đại nhân quét mắt lạnh nhìn nàng, Kim Phi Dao vội ngậm miệng, nghiêm túc lắng nghe. Đây là chuyện liên quan đến phi thăng, nếu sai lầm một bước sẽ không có lần thứ hai.
“Ngươi có phát hiện tu sĩ nơi này dù là nam hay nữ đều có một điểm giống nhau không?” Lang đại nhân chậm rãi nói.
Kim Phi Dao ngạc nhiên quay đầu nhìn khu chợ, không phát hiện ra bọn họ có điểm gì chúng, nếu cứ nhất định phải tìm thì cũng chỉ là cùng là tu sĩ thôi. Nhìn nửa ngày vẫn không nhìn ra, nàng lắc lắc đầu, thành khẩn nhìn Lang đại nhân: “Lang đại nhân, ta không nhìn ra, mời ngươi chỉ điểm một hai.”
“Bọn họ đều không có nguyên âm và nguyên dương.” Lang đại nhân nghiêm trang nói.
“…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, sau một lúc lâu mới khó hiểu hỏi: “Chuyện này và phi thăng thì có quan hệ gì?”
Lang đại nhân cầm chén rượu uống một ngụm, lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Có nguyên âm và nguyên dương thì lúc phi thăng sẽ dễ dàng bị thiên lôi đánh, khả năng thất bại cao hơn người khác năm thành.”
“…” Kim Phi Dao thập phần hoài nghi nhìn hắn, không tin nói: “Ngươi gạt người, làm gì có loại chuyện này?”
Lang đại nhân bí hiểm ngước mắt, thản nhiên nhìn nàng: “Ta cần phải lừa ngươi sao? Không biết dùng hai mắt của mình mà nhìn xem, tu sĩ tam tộc trên khắp Độ Thiên giới này có ai là còn nguyên âm, nguyên dương?”
“Đồng Mộng chân nhân có nguyên âm.” Kim Phi Dao thật sự còn nhớ có người còn nguyên âm giống mình, thuận miệng đáp.
Lang đại nhân hừ nhẹ một tiếng: “Cho nên nàng rất vội.” hắn đã gặp qua gia hỏa giống tiểu hài tử kia, trong tu sĩ tam tộc khắp Độ Thiên giới cũng chỉ có nàng và Kim Phi Dao là còn nguyên âm, chỉ cần nhắc tới, kể cả không biết tên cũng biết là đang nói đến nàng.
“Hình như đúng là cả ngày thấy nàng khó chịu. Chẳng lẽ là vì Mập Mạp cũng mang thân mình tiểu hài tử nhưng lại không có nguyên dương cho nên Đồng Mộng chân nhân nhìn hắn không vừa mắt, luôn luôn hung dữ với hắn?” Kim Phi Dao vuốt cằm, nghi hoặc nói.
Đúng lúc này, Lang đại nhân đột nhiên đứng lên, xoay người định rời đi. Kim Phi Dao vội gọi hắn lại: “Lang đại nhân, ngươi định đi đâu?”
“Rượu đã uống xong, tự nhiên là trở về.” Lang đại nhân không quay đầu, nhàn nhạt đáp một câu.
Kim Phi Dao nhìn bóng lưng hắn, nói; “A, vậy ngươi đi thong thả. Đa tạ ngươi chỉ điểm, ta trở về sẽ suy nghĩ kỹ càng, việc này nghe thật huyền ảo nha.”
“Tự giải quyết cho tốt!” Lang đại nhân ném lại câu này rồi phi thân rời đi.
Kim Phi Dao một mình ngồi lại, bắt đầu ăn uống điên cuồng, tựa hồ đã hoàn toàn không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
************
Ba ngày sau, nàng xuất hiện ở nơi ở của Lang đại nhân.
Lang đại nhân không sử dụng Linh Lung lâu mà khoanh một vùng chừng trăm mẫu, đặt giới tử cảnh vực nấm sơn vào trong, bốn phía trồng linh thảo.
Không gặp phải chút ngăn cản, Kim Phi Dao đi thẳng vào trong cấm chế, theo dược điền tới lối vào nấm sơn, nghiêng đầu nhìn nhìn rồi tiến vào.
Thật sự là hoài niệm nha. Nhìn cảnh sắc trước mắt, Kim Phi Dao rất cảm thán, nơi này quả nhiên không có gì thay đổi. Tuy nhiên, nhìn kỹ mới phát hiện trên nấm sơn ít đi rất nhiều nhà cửa, chỉ có một cung điện hùng vĩ to lớn ở tầng thứ hai, còn những nơi khác chỉ có vài cái đình ngắm cảnh.
Cười cười, nàng chậm rãi đi đến nấm sơn.
Lang đại nhân đang ngồi trong phòng tu luyện, sau lưng là một đống đệm. Lúc này, cửa phòng tu luyện bị đẩy ra một chút, đầu Kim Phi Dao thò đầu vào, nhìn hắn hỏi: “Lang đại nhân, ngươi hiện tại rất nhàn sao?”
“Chuyện gì?” Lang đại nhân nheo mắt lại nhìn nàng.
Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói: “Lang đại nhân, nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì chúng ta song tu đi.”
“… Ta hình như không quá nhàn.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói.
“Đừng như vậy mà. Ngươi giúp ta một chút đi, nếu sau này lúc ta phi thăng bị thiên lôi đánh thì sao? Ngươi lấy giúp người làm niềm vui đi, hy sinh một chút, giúp ta đi mà.” Kim Phi Dao tươi cười khả cúc nhìn hắn, chân thành nói.
Lang đại nhân cân nhắc một cái, híp mắt nói: “Nể tình quen biết giữa chúng ta, ta đành cố mà làm, giúp ngươi việc này vậy.”
“Lang đại nhân, thật sự rất cám ơn ngươi!” Kim Phi Dao ha ha cười, liền đi vào trong phòng tu luyện, tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó, nàng đứng trong phòng tu luyện, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ tò mò hỏi: “Ở trong này sao?”
“Uh.” Lang đại nhân nhẹ gõ ngón tay lên gối, lạnh nhạt nhìn nàng.
“Được rồi, vậy thì ở đây.” Kim Phi Dao cười cười, lật tay lấy ra một tờ giấy thủy nguyệt, sau đó cẩn thận đọc, miệng còn lẩm bẩm, “Trước tiên là cởi áo, động tác phải mị hoặc một chút, sau đó cởi giúp đối phương.”
Trong lúc Lang đại nhân có chút kinh ngạc nhìn tờ giấy thủy nguyệt trong tay nàng, Kim Phi Dao không hề ngại ngùng, nhanh nhẹn cởi hết quần áo. Sau đó lại nhìn nhìn tờ giấy, nàng cười cười với Lang đại nhân, thoải mái đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống.
Dùng miệng ngậm tờ giấy kia, nàng vươn tay bắt đầu cởi áo giúp Lang đại nhân. Mày Lang đại nhân hơi nhăn, nửa híp mắt nhìn nàng, mặc kệ tay nàng lần mò trên người. Sau một lát, Lang đại nhân đã bị Kim Phi Dao cởi sạch sẽ, hai người cứ không mặc gì như vậy ngồi mặt đối mặt.
“Ta nhìn xem cởi quần áo xong thì phải làm cái gì.” Kim Phi Dao lại lấy tờ giấy kia xuống, liếm liếm môi nói.
Lang đại nhân mặt không biểu cảm tựa người vào đệm nhìn nàng, dù sao cũng không lạnh, cứ chậm rãi chờ xem.
“Vậy a… Đầu tiên phải như vậy, sau đó như vậy. Uhm, đã biết.” Kim Phi Dao nghiêm túc gật đầu, cẩn thận đặt tờ giấy kia sang bên cạnh, sau đó quay đầu sang chỗ Lang đại nhân, cười rộ lên.
Nàng chậm rãi tới gần Lang đại nhân, ngồi trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: “Ta đã cất khả năng ăn mòn rồi, ngươi cứ yên tâm.” Nói xong, nàng cúi đầu liếm lên cổ Lang đại nhân, sau đó liếm xuống ngực, lại vòng lên tai.
Lưỡi Kim Phi Dao mềm mại lại ướt át, liếm tới liếm lui trên người Lang đại nhân, đột nhiên nàng chép miệng, nhỏ giọng lầu bầu: “Bên ngoài không có vị gì, nếu có thể cắn một miếng thì tốt.”
Lập tức, tay Lang đại nhân nắm chặt lại, hàm răng có chút ngứa.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao ngẩng đầu, ngồi lên đùi hắn, ôm đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Để ta hôn đi.” Nói xong nàng liền đổ người tới, áp môi lên môi Lang đại nhân, ôm nhu liếm làm cho hàm răng đang cắn chặt vì khó chịu của hắn thả lỏng.
Hai cái lưỡi giao triền, Lang đại nhân vừa mới nhắm mắt lại đã đột nhiên mở bừng, thấy Kim Phi Dao có chút kinh hoảng rời đầu đi, sau đó lại liếm liếm máu trên môi, thật thưởng thức nói: “Lang đại nhân, ngươi ăn thật ngon.”
Lang đại nhân hít sâu vào một hơi, trong miệng mặn mặn căn bản không có gì ăn ngon. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai nàng cắn người.
Mà Kim Phi Dao lúc này lại quay người lại, một lần nữa cầm lấy tờ giấy, nghiêng đầu đọc.
“A, sau đó là lật người, oa, thế này thì quá lớn mật rồi…” nàng vừa nói vừa nghiêng đầu, ánh mắt đầy ái muội nhìn về phía Lang đại nhân, nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở dưới đan điền hắn, trên mặt lộ nụ cười giảo hoạt.
Đột nhiên, Lang đại nhân ngồi phắt dậy, đoạt lấy tờ giấy trong tay nàng, nhìn lướt qua, lập tức xanh mét mặt mày. Ma khí nổi lên tay, vài cái đã xé tờ giấy thủy nguyệt thành vô số mảnh nhỏ. Hắn rất phẫn nộ, ngay cả giấy thủy nguyệt bình thường dùng pháp thuật cũng không thiêu cháy mà cũng bị xé rách đương trường.
Nhìn những mảnh giấy vụn rơi rớt, Kim Phi Dao cho ngón tay vào miệng cắn, lầu bầu: “Sao lại xé rách…”
“Ngươi đùa giỡn ta có phải hay không!” Lang đại nhân đột nhiên đứng dậy, ấn nàng xuống gối, ngữ khí khó chịu hỏi.
“Không nha… Ta thật sự tới tìm ngươi song tu đó. Ta chỉ muốn hầu hạ ngươi thật tốt thôi.” Kim Phi Dao tỏ vẻ thẳng thắn thành khẩn nhìn Lang đại nhân, chân thành giải thích với hắn: “Ta còn cố ý hỏi Hoa Uyển Ti, chép hết vào giấy rồi làm theo đấy. Nàng nói làm như vậy thì nam nhân sẽ vô cùng cao hứng, ta đều suy nghĩ cho Lang đại nhân, không thể nhờ ngươi giúp đỡ lại bắt ngươi xuất lực được.”
“Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu lần, còn định gạt ta!” Lang đại nhân căn bản không nghe nàng giải thích, chỉ đè chặt nàng lại.
Kim Phi Dao cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Không… không lừa!”
“Nói lại lần nữa!”
“Hừ, nhanh như vậy đã không cho chơi.” Kim Phi Dao nhìn Lang đại nhân gần trong gang tấc, chau mày càn rỡ nói: “Muốn song tu cùng ta thì cứ nói rõ, còn bịa đặt cái gì mà người có nguyên âm sẽ bị sét đánh. Ai bảo ngươi gạt ta!”
Lang đại nhân nắm chặt cằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói; “Một khi đã như vậy, ta đây liền không khách khí, xem ra ngươi rất thích chơi.”
“Ngươi chưa bao giờ khách khí cả!” Kim Phi Dao nở nụ cười, đột nhiên sử dụng Tan thuật, lực lượng tăng vọt, nàng ngồi phắt dậy, đẩy ngã Lang đại nhân. Nàng ngồi trên người Lang đại nhân, đè nặng hắn, đuôi quét tới quét lui lên ngực hắn, đắc ý cười nói: “Ta nói là ta đến để hầu hạ ngươi, cho nên ta ở trên, ngươi không cần khách khí, cứ hưởng thụ đi.”
“Muốn chết!” Lang đại nhân nheo mắt, cái đuôi đầy vảy như da cá sấu phía sau mạnh mẽ vươn ra, cuốn lấy thắt lưng Kim Phi Dao, ném nàng ra ngoài.
Kim Phi Dao nện cả người lên tường, mông bị đuôi hắn quất một cái, nàng nhếch miệng sờ sờ mông. Sau đó, mắt lộ hung quang, nàng phi thân nhảy lên đón đánh, một trảo tung ra, ngực Lang đại nhân hiện ra mấy miệng vết máu. Nàng liếm liếm máu trên móng vuốt, nhe răng cười nói: “Hôm nay ta nhất định phải ở trên, ngươi cưỡi ta nhiều lần như vậy, lần này hẳn nên đổi sang ta chứ.”
“Có bản lĩnh thì ngươi tự đến thử xem, ta sẽ không dùng pháp thuật.” Lang đại nhân ngẩng đầu, khinh thường nhìn nàng.
“Đây là ngươi tự nói nhé, đừng có hối hận!” Kim Phi Dao lập tức vọt lên tấn công Lang đại nhân, lại bị một quyền của hắn đánh bay.
Ôm bụng ngồi dưới đất, khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, bắt đầu oán thầm: có phải là Hoa Uyển Ti lừa ta không vậy? Không phải nàng đã nói muốn ở trên rất dễ, nam nhân rất thích sao? Nhưng vì sao ta lại bị đánh thành như vậy? Không có cơ hội ở trên, mà hình như Lang đại nhân còn mất hứng nữa!
Mặc kệ hắn có cao hứng hay không, xông về phía trước mới là quan trọng nhất! Kim Phi Dao thật sự đã quên mình tới đây làm gì, trong đầu chỉ muốn bắt Lang đại nhân lại, cưỡi lên người hắn rồi nói.
Trong phòng tu luyện, hai người bọn họ đánh nhau loạn xà ngầu. Vô số đệm của Lang đại nhân bị hủy, đủ mọi loại tài liệu nhồi đệm bay khắp phòng. Hai người không ai mặc gì đánh nhau đến nửa canh giờ, rốt cục Kim Phi Dao không đánh lại Lang đại nhân, bị ấn xuống đống tài liệu mềm mại.
Nàng dùng sức giãy một hồi, lúc này đã thua triệt để, nàng thở phì phò, không phục nói: “Tu vi của ngươi cao hơn ta, thắng không có gì là giỏi, lần sau chính là lúc ngươi thua!”
“Lần sau?” khóe miệng Lang đại nhân nhếch lên, nở nụ cười.
Kim Phi Dao nghiêng đầu, nhìn mặt đất đầy tài liệu, khó chịu nói; “Hừ, không dám sao? Cùng lắm thì lần sau ta đi tìm người khác.”
“Lá gan không nhỏ!” Lang đại nhân đè nàng lại, bắt đầu động thủ.
Kim Phi Dao sửng sốt một cái, sau đó hốt hoảng kêu lên: “Ngươi làm gì vậy? Không được sờ chỗ đó!”
“Từ… từ…, ngươi muốn làm gì! Trên tờ giấy Uyển Ti đưa cho không có viết như vậy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]