Chương trước
Chương sau
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Diệp Thành đã lấy lại được sức, hắn lấy ra vu hoàng chiến mâu, coi cây mâu như côn đánh đến mức khiến tên thanh niên tóc trắng kia máu me be bét. Diệp Thành lại lật tay đánh lùi tên thanh niên tóc đỏ.

“Đền tội đi”, lại có người xông lên, đó chính là tên thanh niên mặc áo bào tím, đó là một Chuẩn Thánh không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, chỉ vào phía xa, phong cấm một vùng hư thiên khiến thân hình Diệp Thành cứng đơ.

“Phá”, Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi phá tan cấm cố nhưng lại thấy phần sống lưng lạnh toát. Hắn định quay người thì thấy một cây sát tiễn màu đen mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, đó là một kẻ đánh lén, kẻ ra tay là một tên thanh niên mặc áo bào đen, sát khí ngút trời.


Diệp Thành giơ tay lên nắm chặt sát tiễn kia một cách chuẩn xác, ngay sau đó thì phóng vút đi, sát tiễn như thần mang đâm xuyên tên thanh niên mặc áo bào đen, khiến máu đen bắn vọt.

“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc lại lần nữa sát phạt đến, mặt mày tôi độc.

“Giết”, Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử, Vũ Hoá Thần Tử cũng vây tới, hung quang lộ rõ.

“Giết”, tên thanh niên tóc trắng, tên thanh niên áo tím, áo đen và tên thanh niên tóc đỏ đều xông tới.

Đúng mười tên Thần Tử bao vây lấy Diệp Thành, trận dung thế này khiến lão tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, bọn họ đâu phải là hạng tầm thường, đều nổi danh khắp Đông Hoang.

Thế nhưng mọi thứ còn chưa hết, còn có không ít người xông vào vòng chiến đấu, đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vi đều là bậc Chuẩn Thánh, huyết mạch bất phàm, đều là thần tử một phương.

Vỗn dĩ bọn họ đều là người xem trận chiến nhưng vì Diệp Thành quá mạnh khiến họ thấy một mối uy hiếp và nguy cơ lớn, nếu thánh thể vẫn ở trạng thái đỉnh phong thì đó là một trở ngại lớn.

Cho nên bọn họ đã liên thủ lại với nhau cùng phía Thần Tử Phượng Hoàng trấn áp Hoang Cổ Thánh Thể, cơ hội ngàn năm có một, lại không bị thánh thể trấn áp, con đường thành đế của bọn họ sẽ thong thả hơn nhiều.

Diệp Thành mở ma đạo,ma khí và khí huyết vàng kim đan xen, căn nguyên huyết mạch và đạo tắc cùng hoà với nhau, tiên luân thiên sinh với sức chiến đấu luân hồi, khả năng hồi phục bá đạo, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong.

Hắn giống như vị chiến thần bát hoang, toàn thân khoác chiến giáp, chân bước trên biển hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, một mình hắn khiêu chiến với quá nhiều Thần Tử đại giáo.

Hư thiên sáng bừng, hai mươi tám bóng hình đều như những vì sao, có thể coi là sáng chói khắp bầu trời.

Trận đại chiến hết sức khốc liệt, máu đỏ nhuốm khắp hư thiên, thấm đẫm trên mặt đất, liên tiếp có người đổ máu khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Thiên địa kia đã trở thành vùng đất hỗn loạn, bị tàn phá tan nát, thương không xơ xác, chấn động đến mức khiến Cửu Tiêu Tiên Kiếm rung lên.

“Hai mươi bảy Thần Tử, trận dung thật lớn”, các lão tu sĩ nhìn mà tặc lưỡi.

“Tên Diệp Thành đó thật là nghịch thiên, một mình đấu với hai mươi bảy người, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô định quả không vừa”, có người cảm khái và đã lấy kí ức tinh thạch ra ghi lại cảnh tượng này.

“Cho dù là thắng hay bại thì trận chiến ngày hôm nay thánh thể nhất định uy danh Đông Hoang”, có lão tu sĩ hít vào một hơi thật sâu, “ta chưa từng thấy một hậu bối nào mạnh đến vậy”.

“Tiên Nhi, giờ con có biết vì sao mà núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười nhìn Đế Cửu Tiên ở bên, “hắn là người sẽ dẫn đầu trên con đường tranh hùng thành đế này”.

“Hắn thật lợi hại”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn không thể đủ sức địch lại với hay mươi bảy người rồi, luận về khả năng thiên bẩm thì Diệp Thành không bằng cô nhưng luận về khả năng chiến đấu thì cô còn kém hắn xa, đúng như người ông của cô nói, thánh thể sẽ dẫn đầu thời đại này”.

“Giải phong ấn cho ta”, thấy Diệp Thành khó khăn chống lại, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch ở bên: “Các người đừng ép ta nổi điên”.

“Thần nữ, ta cũng là vì nghĩ tốt cho Đan Tôn Điện thôi, mong thần nữ đừng làm khó chúng ta”.

“Muội cho rằng hôm nay hắn thoát được sao, thật nực cười”, hai lão già còn chưa dứt lời thì đã bị Thần Tử của Đan Tôn Điện ngắt lời, hắn ta bật cười u ám nhìn Hồng Trần Tuyết.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.