Chương trước
Chương sau
Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân vang vọng khắp thiên địa, mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Đế.

Ông ta đã có lời rồi thì các lão bối đương nhiên không dám trái lời, huống hổ Cửu Tiêu Chân Nhân lại không thiên vị bên nào, ân oán của các hậu bối do các hậu bối tự giải quyết, làm vậy có thể coi là công bằng.


Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng giữa hư thiên, vang vọng bên tai, trấn áp thiên địa cả hàng chục nghìn trượng xung quanh khiến các lão bối vô thức lùi về sau, chỉ sợ bị người phía sau hãm hại đạp vào trong.

Bọn họ có lí do tin rằng một khi bước chân vào thiên địa này thì sẽ gặp phải lôi chớp của Cửu Tiêu Tiên Kiếm, pháp khí của Chuẩn Đế một khi ra chiêu thì đủ khiến cả Đại Thánh cũng phải thiệt mạng.

Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân rất rõ ràng, hậu bối đấu đá nhau các lão bối chỉ cần đứng một bên.

Lại nhìn sang Đại Thánh của Thần tộc, mặc dù không lên tiếng nhưng người nào người nấy đều nhếch miệng cười tôi độc, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của Thần Tử, Cửu Tiêu Chân Nhân ra mặt thì đối với bọn họ chẳng có gì phải e ngại.

Hồng Trần Tuyết bị phong cấm thở phào một hơi, bà thầm nhủ Diệp Thành thật thận trọng kéo cả Cửu Tiêu Chân Nhân vào, chỉ cần các lão bối không can dự thì Thần Tử Thần Tộc sẽ không thể là đối thủ của hắn được.

Ở bên cạnh bà ta, Thần Tử của Đan Tôn Điện mỉm cười tôi độc, mặc dù các lão bối không tham chiến, chỉ dựa vào một mình Thần Tử Thần Tộc nhưng đều có thể diệt Diệp Thành, đây chính là cái bẫy mà bọn họ bày bố sẵn.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Thần Tử Thần Tộc lại tung chiêu không phân cao thấp.

“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc bật cười không hề kiêng dè, Diệp Thành không hề đơn giản như hắn nghĩ khiến hắn muốn phát điên.

“Buồn cười lắm sao?”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn nhanh chóng sát phạt đến cách đó trăm trượng, không nói thêm lời nào, một chưởng bát hoang tung ra xuyên qua không gian, uy lực mạnh mẽ.

“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Thần Tử Thần Tộc cười tôi độc, một chưởng tung ra dẹp bằng không gian hỗn độn.

Quyền chưởng va vào nhau, máu tươi bắt vọt hư thiên, có điều, điều khiến tứ phương phải bất ngờ đó là người bị thương lại là Thần Tử Thần Tộc, bàn tay hắn bị đánh lìa, lộ cả xương cốt ra ngoài.

“Mạnh...mạnh vậy sao?”, tứ phương kinh ngạc, người ta có phần thẫn thờ, đó là Thần Tử Thần Tộc đấy, khả năng chiến đấu có thể sánh ngang với Đông Thần, một đòn mạnh mẽ nhưng lại ở thế yếu.

“Tên tiểu tử Chuẩn Thánh đeo mặt nạ kia không hề đơn giản”, các lão tu sĩ vô thức thở dài.

“Đương nhiên không đơn giản rồi, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão tu sĩ nhìn với ánh mắt cay độc như thể nhìn thấu được thân phận của Diệp Thành thông qua khí tức, chính là thánh thể Diệp Thành.

“Hắn? Thánh thể?”, một câu nói của người này mà khiến hiện trường bùng nổ, không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến người ta bất ngờ.

“Chẳng trách, chẳng trách mà lại mạnh như vậy”, không ít người xoa cằm, bọn họ cũng không cảm thấy khác thường như trước nữa, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì có sức mạnh bá đạo cũng không có gì là lạ.

“Ở đại hội Dao Trì cũng chưa từng thấy uy nghiêm của thánh thể, hôm nay được tận mắt chứng kiến rồi”, tất cả mọi người đều choáng ngợp, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, thần thái của hắn nhất định là tuyệt thế.
“Không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Thần Tử của Đan Tôn Điện lại bật cười, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì hai ngươi nhất định cũng ngồi không yên, chắc chắn không thể quên nỗi sỉ nhục khi ở đại hội Dao Trì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.