Chương trước
Chương sau
Nhưng bà vừa mới quay lại đã bị một người chặn trong hư không, lại là thần tử của Thần tộc, hắn ta cười nhạo báng, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, loé lên ánh sáng ác độc.

Cảnh tượng này khiến những người đang định đi đều vô thức dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.


Bọn họ biết thần tử Thần tộc, cũng biết nhóm thần nữ Đan Tôn Điện, bây giờ thần tử Thần tộc chặn đường thần nữ Đan Tôn Điện, chuyện này hẳn là không đơn giản, người thông minh vừa nhìn là biết có chuyện.

Hiện tại có gần một triệu người đang đứng ở một phía, cuộn tay trong áo, có người còn lấy vò rượu ra, ánh mắt phát sáng nhìn về phía này, dáng vẻ của những người hóng hớt.

“Thần tử có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng hỏi, giọng điệu và ánh mắt đều là vẻ lãnh đạm.

“Đan Tôn Điện và Thần tộc nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên tại hạ sẽ không gây nguy hiểm cho thần nữ”, thần tử Thần tộc cười nhạt, nhìn Diệp Thành: “Nhưng hắn nhất định phải chết”.

“Hắn là bạn cũ của ta, không phải người mà ngươi muốn giết là giết”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn thần tử Thần tộc.

“Bản thần tử có ân oán với hắn, hôm nay phải giải quyết hết”, thần tử Thần tộc cười khẩy.



“Lời này của thần tử phải nói từ đâu đây?”, Diệp Thành tiến lên trước, hứng thú nhìn thần tử Thần tộc, cười bảo: “Tại hạ là người hiền lành, thành thật, tự nhận mình không động đến Thần tộc”.

“Vậy sao?”, thần tử Thần tộc nhếch miệng: “Ngươi đã quên chuyện ngươi giành tiểu đỉnh với ta trong buổi đấu giá rồi à? Thần thông che giấu của ngươi đúng là cao minh, nhưng khó có thể che giấu được ta”.

“Sợ rằng thần tử nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cười nhạt: “Người giành tiểu đỉnh với ngươi không phải ta”.

“Làm cũng đã làm rồi mà còn không thừa nhận?”, không đợi thần tử Thần tộc lên tiếng, một tiếng cười giễu cợt đã vang lên, chính là thần tử Đan Tôn Điện, hắn ta đang phong độ phất nhẹ quạt gấp.

“Huynh nói linh tinh gì đấy?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng quát, không ngờ thần tử Đan Tôn Điện lại chơi chiêu này, sự chán ghét và ghê tởm đối với hắn ta lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.

“Sư muội đừng trách ta, những gì ta nói đều là sự thật”, thần tử Đan Tôn Điện cười ý tứ: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn bước ra khỏi nhã gian của Đan Tôn Điện, cũng tận mắt nhìn thấy hắn trốn vào trong góc hội trường sau khi cải trang, cũng chính hắn là người đã giành tiểu đỉnh cùng thần tử Thần tộc, hắn đã làm thì phải nhận, nếu không đạo hữu của Thần tộc sẽ hiểu lầm là Đan Tôn Điện ta xúi giục”.

“Huynh…”, ánh mắt Hồng Trần Tuyết trở nên lạnh lẽo, bà rất muốn giơ tay một chưởng giết chết tên khốn nạn này.

“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành quay đầu cười nhìn thần tử Đan Tôn Điện, trong đôi mắt sâu thẳm còn loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không ngờ tên này lại đâm sau lưng mình, mục đích của thần tử Đan Tôn Điện rất đơn giản, đó là mượn tay thần tử Thần tộc giết hắn.

“Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”, thần tử Đan Tôn Điện cũng cười để lộ hai hàm răng trắng, hắn ta đợi bao nhiêu lâu chính là để chờ thời khắc này, xua tan đi mối hận thù trong lòng.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.