Chương trước
Chương sau
“Tin hay không, tất cả phụ thuộc vào các vị”, ông lão tóc bạc nói xong thì giải trừ phong cấm cho bản đồ, để lộ ra một nửa nhỏ của nó: “Theo yêu cầu của thành chủ, các vị ở đây đều được xem một góc của cuộn tranh này”.

Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người đang có mặt đều sáng lên, không ngờ Đông Hoang Cổ Thành lại hào phóng như vậy, nếu đã cho xem thì đương nhiên họ sẽ không khách sáo, biết đâu lại là nơi họ quen thuộc.


Ông lão tóc bạc chỉ để lộ ra không quá năm tấc, nhưng lại chi chít dày đặc, mọi người nhìn mà hoa mắt.

Trong nhã gian, Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết nhìn nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hơi kỳ lạ, bởi vì bản đồ đó rất quen.

“Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên của Đại Sở”, Hồng Trần Tuyết cười bảo.

“Tiền bối là Thánh chủ của Nhân Hoàng, người nói vậy thì là như vậy rồi”, Diệp Thành vô thức mỉm cười.

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Hồng Trần Tuyết cũng cười: “Không ngờ vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành lại là bản đồ của Đại Sở, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, hay cho câu bản đồ kho báu”.

“Lần này có thể lừa được không ít người”, Diệp Thành liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Yêu tộc, Phượng Hoàng tộc, bọn họ đều quyết tâm có được, hơn nữa mức giá khởi điểm trong lòng bọn họ cao đến mức khiến người ta không dám nghĩ tới, nhưng điều khiến hắn hơi bất ngờ là bản đồ Đại Sở này Đông Hoang Cổ Thành có được từ ai? Tổ tiên để lại sao?

“Giá khởi điểm là mười triệu, bắt đầu đấu giá”, ông lão tóc bạc bên dưới đã cất tiếng.

“Lão phu ra giá…”

“Năm trăm triệu”, ông lão tóc bạc vừa dứt lời, một Đại Thánh đã đứng lên, nhưng còn chưa hét giá xong đã bị một giọng nói ngang ngược cắt ngang, đó là thần tử Yêu tộc.

“Ta… Ta vẫn nên ngồi xuống uống trà thì hơn!”, Đại Thánh kia rất xấu hổ, tu đạo hai nghìn năm chưa bao giờ xấu hổ thể này, rất muốn ra oai một phen nhưng lại bị đánh chết từ ngay trong trứng nước.

“Người giàu còn có người giàu hơn”, những lão già khác đang chuẩn bị đấu giá cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình, nhếch mép tặc lưỡi: “Chúng ta đến số lẻ của họ cũng chẳng đủ”.

“Đều tới đấu giá cả, sao khoảng cách lớn thế?”, những tiếng than thở thế này nối nhau vang lên, năm trăm triệu nguyên thạch là ngọn núi lớn thế nào, đủ để chèo chống cả một môn phái lớn.

“Giàu thật”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt thoáng qua vẻ gian manh, thầm nghĩ có nên di chuyển tiền trong túi đựng đồ của ba thần tử về túi mình không.

“Yêu tộc ta nhất định phải có được bản đồ này”, thần tử Yêu tộc đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, dáng vẻ như sẽ xoá sổ gia tộc kẻ nào tranh cùng lão tử.

Được rồi! Lời nói này của hắn ta khiến phía dưới không ai dám hé răng nửa lời, ngươi đã nói vậy rồi còn ai dám đấu giá nữa, cho dù có lá gan đó thì tiền cũng không đủ!

“Yêu tộc hào phóng thật”, người phía dưới không dám đấu giá, không có nghĩa không ai dám giành, thần tử Thần tộc lại nhảy ra, cũng đứng trước cửa sổ, hứng thú nhìn thần tử Yêu tộc bên này: “Thần tộc ta ra giá năm trăm năm mươi triệu, cũng nhất định phải có được”.

“Sáu trăm triệu”, thần tử Thần tộc ra vẻ không được quá ba giây đã bị thần tử Phượng Hoàng đè bẹp, ba chữ sáu trăm triệu vang vọng khắp hội trường, mang theo vẻ tàn ác và khiêu khích.
“Sáu trăm năm mươi triệu”, thần tử Yêu tộc sầm mặt: “Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.