Chương trước
Chương sau
“Một năm nào đó muội sẽ biết thôi”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ rồi quay người đi ra khỏi nhã gian, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc vừa vào cửa, còn chưa nói lời nào đã bị bà kéo vào.

Hai lão già hắc bạch gác cửa hơi sững sờ, thần nữ Đan Tôn Điện của họ hôm nay hơi khác thường, bình thường rất lạnh lùng, chưa bao giờ thấy cô nhiệt tình như bây giờ.


So với họ, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc còn ngỡ ngàng hơn, cảm giác không chân thực, phải biết rằng người kéo họ là thần nữ của Đan Tôn Điện, đó là thân phận thế nào.

Hơn nữa lúc này hai người vẫn chưa biết gì đã được vinh hạnh đi vào thế này.

Diệp Thành không nói gì, lại phất ra hai tia tiên quang nữa, cho bay vào đầu mày của hai người.

Cảnh tượng tiếp theo giống như Hồng Trần Tuyết, hai người ôm đầu ngồi xổm trên đất, đau đớn gần lên, cơn đau xé nát tim gan đã khuấy đảo tâm trí của họ.

“Làm gì vậy?”, Tiểu Cửu Tiên lẩm bẩm, nhìn Diệp Thành rồi rất tự giác lùi sang một bên, sợ Diệp Thành cũng sẽ phất cho mình một tia tiên quang như vậy, quá kỳ quái.

“Chờ đi!”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Cửu Tiên, lại lấy một bình rượu khác ra.

“Những năm nay, một mình ngươi rất khổ sở phải không?”, Hồng Trần Tuyết đứng bên cạnh nói.

“Tiền bối biết là tốt rồi”, Diệp Thành tiện tay đưa cho bà một túi đựng đồ: “Sư tôn của tiền bối đã có sư nương của tiền bối đi tìm, người cũng đừng rảnh rỗi nữa, chờ hai người họ giải trừ phong ấn rồi mọi người cũng lên đường đi tìm đi”.

“Tiếc là sư tôn không ở đây, nếu không cũng đỡ được rất nhiều phiền phức”, Hồng Trần Tuyết cầm lấy túi đựng đồ: “Đi cả trăm năm cũng không có tin tức gì, nếu ông ấy ở đây, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều”.

“Đan Tôn đang ở Đại Sở”, Diệp Thành truyền âm tới, lần mơ về Đại Sở gần đây nhất hắn không chỉ nhìn thấy các Hoàng đế của Đại Sở và phía Kiếm Thần ở Thiên Huyền Môn, mà còn thấy cả Đan Tôn.

“Bảo sao ngươi lại khiêm tốn thế này”, Hồng Trần Tuyết từ tốn nói: “Nếu các Hoàng đế của Đại Sở đều ở Chư Thiên Vạn Vực, nếu các nơi như Côn Luân Hư không tự phong ấn thì chúng ta có thể mượn uy thế của họ để tìm người, nhưng tiếc là đến sư tôn và Kiếm Thần cũng không ở đây, chỉ có thể tự đi tìm”.

“Rồi sẽ trở về thôi”, Diệp Thành cười nhạt, bước tới trước cửa sổ nhã gian, nheo mắt nhìn về vân đài trung tâm phía dưới, nhìn chăm chú vào thứ trong tay ông lão tóc bạc.

Đó là một chiếc tiểu đỉnh, cổ xưa mà thăng trầm, mộc mạc mà tự nhiên, không nhìn ra điều gì đặc biệt.

Hắn cũng có tiểu đỉnh như vậy, hơn nữa còn có mấy cái, giống hệt cái trong tay ông lão tóc bạc, điều đáng nói là đều là tiểu ma đỉnh của Ma Uyên, bên trong có Ma huyết thuần khiết.

“Sao vậy, ngươi thích tiểu đỉnh đó à?”, thấy Diệp Thành kích động như vậy, Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên đều lại gần, nhìn từ trên cao xuống, nhìn thẳng vào tiểu đỉnh trong tay ông lão tóc bạc.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.