Chương trước
Chương sau
Nhà họ Chu đông như trẩy hội, ai tới cũng không từ chối, bất ngờ này khiến mọi người không kịp chuẩn bị.

Nhìn nhà họ Chu náo nhiệt, Từ Nặc Nghiên và bốn người chuyển kiếp cũng lên đường, đều là người Đại Sở, họ cũng có trách nhiệm tìm kiếm người thân quê nhà, gánh nặng này không thể để Diệp Thành gánh vác một mình.


Ban đêm, Diệp Thành bay vụt qua tinh không như một tia thần quang, tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho vùng đất này.

Từ khi ra khỏi cổ thành nhà họ Dương, hắn đã đặt chân đến hơn mười cổ thành, tìm được không ít người chuyển kiếp, tất cả đều đã được hắn phái đi khắp các nơi, còn hắn lại tiếp tục hành trình cô độc.

Cho đến đêm của một tháng sau, hắn mới dừng lại tại một rặng núi, hắn vốn không định dừng lại nhưng vì thiên khiển lại ập xuống, hơn nữa còn vô cùng ác liệt, hành hạ tra tấn thân thể hắn.

Rặng núi về đêm không hề yên tĩnh bởi sự xuất hiện của Diệp Thành, hắn khiến cho yêu thú trở nên nóng nảy, nhất là khí tức của thiên khiển khiến cho từng bụi cây cỏ đều lần lượt khô héo.

Trong một sơn động, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng đã không còn hình người, máu tươi đầm đìa, thiên khiển phá tan mỗi tấc Thánh thể của hắn, hết lần này đến lần khác muốn nuốt chửng hắn nhưng đều không được như ý muốn.

Lần này hắn ngồi một mạch ba ngày, cuối cùng hắn cũng vượt qua được thiên khiển, Thánh thể bị phá hoại đã khôi phục.

Đêm khuya ngày thứ tư hắn mới vươn vai đi ra khỏi sơn động, nhìn hư thiên cao vút, trong đôi mắt hắn hiện sự tức giận và căm hận, thiên khiển hành hạ hắn hơn hai trăm năm, từ lâu đã không chết không chịu dừng.



Sự khinh thường của hắn khiến trời cao nổi giận, âm thanh đùng đoàng vang vọng khắp cửu tiêu khiến cho thiên địa chấn động.

“Chết tiệt, sắp mưa rồi!”, có tiếng nói từ phía xa vang lên, khiến Diệp Thành phải quay ra nhìn.

Đó là một lão già mặc áo trắng đi cùng với một thanh niên áo trắng, lão già áo trắng làm ngơ trước tiếng đùng đoàng của cửu tiêu, nhưng thanh niên áo trắng lại không chỉ một lần ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Thành đứng yên trên đỉnh núi rất ngoan ngoãn, chỉ vì lão già áo trắng đó là một Đại Thánh hàng thật giá thật, không thể khiến lão ta không vui, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong lúc này, lão già áo trắng và thanh niên áo trắng đã bay tới, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, thấy hắn là Chuẩn Thánh thì dời mắt, bay thẳng về chân trời phía xa.

Diệp Thành ho khan một tiếng, cởi bộ quần áo dính máu, thay một bộ sạch sẽ.

Sau đó, hắn lấy tấm bản đồ khổng lồ ra, tiếp tục lên kế hoạch cho lộ trình tìm người tiếp theo.

Nhìn một lúc hắn hơi nhíu mày, vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, lại có người đi ngang qua, đó là một người mặc áo bào đen, là tu sĩ Chuẩn Thánh Vương.

“Chạy xa đấy”, Diệp Thành cất bản đồ, xoay khớp cổ, miệng mang theo ý cười, đó hẳn là nụ cười niềm vui bất ngờ, bởi hắn biết người đó.
“Tiền bối, người quen cũ của ông”, hắn lấy một lá thần phù ra, trong thần phù phong ấn một người, là trưởng lão của Thái Thanh Cung, chính là Thánh Nhân áo đen thông hiểu bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa đó, hôm ấy sau khi bị hắn bắt về vẫn luôn bị hắn phong ấn trong thần phù này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.