Chương trước
Chương sau
“Nếu không thì sao có thể nói là Chuẩn Thánh Vương chứ, ông và Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương đều nói giống nhau”, Diệp Thành xông tới, “vãn bối nhấn mạnh thêm lần nữa, không phải không chết không nghỉ mà là ông chết, còn cái gọi là ân oán trước mặt pháp tắc của kẻ mạnh chỉ là trò cười mà thôi”.

“Khai Nguyên Chân Nhân sợ rồi, ông ta thiêu đốt thọ nguyên quay người bỏ chạy, khả năng chiến đấu của Diệp Thành rất mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta thật sự đã đánh giá thấp Chuẩn Thánh này.


Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, một chưởng tung ra khiến ông ta máu me be bét.

Khai Nguyên Chân Nhân đứng khựng lại, mặt mày tôi độc, tế ra binh khí bản mệnh giáng từ trên trời xuống.

Pháp khí mạnh thế này cũng là một thánh vương binh, còn mạnh hơn cả lư đồng của Chuẩn Thánh Vương, do tiên thiết quý hiếm đúc thành, uy lực khủng khiếp, vừa được tế luyện ra, hư thiên đã rung chuyển.

Có điều, mặc dù uy lực của nó mạnh nhưng so với Hỗn Độn Thần Đỉnh thì còn kém xa., Hỗn Độn Thần Đỉnh khổng lồ, dày dặn tự nhiên, tự bay ra.

Binh khí bản mệnh bị thương, Khai Nguyên Chân Nhân cũng phun ra máu, cơ thể máu me vừa hồi phục lại lần nữa nứt lìa, vả lại còn khiến nguyên thần bị thương, đầu óc ông ta choáng váng.

Diệp Thành bay từ trên cao xuống, khí huyết sục sôi, tiên quang bao quanh, ba đạo thần thương nhanh chóng hợp làm một.

Tiếng kêu than vang lên, Khai Nguyên Chân Nhân cũng như Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương, khó lắm mới chặn lại được thần thương thần uy, vả lại còn là thần thương ba đạo hợp một, sức mạnh trong uy lực đó suýt chút nữa trảm diệt nguyên thần của ông ta, nhưng cho dù vẫn còn cái mạng thì thần hải của ông ta cũng bị đâm xuyên.

Diệp Thành sát phạt đến, thần thông cái thế bắn ra, Khai Nguyên Chân Nhân bị trọng thương, bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt, cơ thể máu me đã không còn hình người, lần thứ hai ngã xuống hư không.

Diệp Thành dùng tới thái hư long cấm, dung hoà sức mạnh đạo tắc và huyết mạch, trấn áp Khai Nguyên Chân Nhân.

Người xem từ tứ phương lần lượt chép miệng, một số người nhìn Khai Nguyên Chân Nhân mà chỉ muốn bật cười, ông ta ra vẻ thật chẳng ra sao, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương ít nhất cũng đấu với ngưuoiwf ta hàng trăm hiệp, ông thì hay rồi, chạy ra ra vẻ nhưng lại không đấu nổi mười hiệp.

Ra vẻ cũng là một loại bản lĩnh, không ít lão tu sĩ thở dài vuốt râu, nếu không để ý mà ra vẻ quá thì hậu quả rất nghiêm trọng và cái giá phải trả cũng rất thảm.

“Tha...tha mạng”, ở một bên, Khai Nguyên Chân Nhân bị trấn áp nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, cho tới một khắc trước ông ta mới hiểu ra thế nào là hối hận, yên vị uống rượu xem kịch là được rồi, cứ phải nhúng tay vào để nhận lấy kết cục này.

“Người gây tội ác sao có thể sống”, sắc mặt Diệp Thành lạnh băng, không hề tỏ ra thương hại, hắn giơ sát kiếm lên, “kiếp sau đừng đụng vào người không nên đụng”.

“Không...không”, Khai Nguyên Chân Nhân trố mắt ra, đồng tử nhanh chóng co lại thành đầu mũi kim, cơ thể của ông ta cũng lạnh dần đi.
Kiếm Xích Tiêu giáng xuống, nhằm đúng vào nguyên thần của Khai Nguyên Chân Nhân, một kiếm tịch diệt, cho dù là nguyên thần chân thân thì cũng khó có thể bỏ trốn, cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.