Chương trước
Chương sau
“Ngươi nhìn đủ chưa?”, Kỳ Vương run rẩy, cuộn người lại.

“Đó là nơi nào?”, Diệp Thành hỏi.


“Cấm địa”, Kỳ Vương gắt lên.

“Thiên Hư à?”

“Thiên Hư cái đầu ngươi, đó là Luyện Ngục”, Kỳ Vương đáp: “Thiên Hư mà ngươi nói ở Trung Châu, nơi này của Đông Hoang là Luyện Ngục, còn có Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc, Vong Xuyên của Tây Mạc và Minh Thổ của Nam Vực, đây là năm khu vực cấm địa lớn ở Huyền Hoang Đại Lục, nơi nào cũng đều là vùng đất dữ”.

“Tên tuổi ngang với Thiên Hư, Luyện Ngục này không đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, nơi hung hiểm thế này, dù là Kiếm Thần đi vào chắc cũng khó mà toàn thây trở ra.

“Cấm địa đâu phải trò đùa”, Kỳ Vương lại rùng mình: “Nhưng năm xưa thật sự từng có một kẻ điên chạy vào quậy phá cấm địa, hơn nữa khi đi ra vẫn còn nhảy nhót tưng bừng”.



“Dám vào cấm địa thì đúng là điên rồi”, Diệp Thành cụp mắt khẽ nói, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia sáng khó hiểu, kẻ điên trong miệng Kỳ Vương chẳng phải chính là Lục Đạo sao? Xích Dương Tử từng nói, người đó đã vào hết năm cấm địa lớn của Huyền Hoang, trong đó cũng bao gồm cấm địa này.

“Ta nói này, chúng… chúng ta rời khỏi nơi này đi!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Kỳ Vương đã vô thức lùi lại sau, nhìn Luyện Ngục với vẻ kinh hãi, sắc mặt cũng tái nhợt theo.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn về biển lửa Luyện Ngục ấy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Luyện Ngục tĩnh lặng lúc này đã không còn tĩnh lặng nữa, biển lửa sôi trào, sóng đập dữ dội như muốn nuốt chửng toàn bộ đất trời, vùng thiên địa ấy vốn đã méo mó, vì sóng trong biển lửa mà lại càng bị nghiền ép sụp đổ từng tấc.

Diệp Thành cũng vô thức lùi lại, sắc mặt trắng bệch, tuy còn cách rất xa nhưng lòng hắn đã run lên, biển lửa ngút trời ấy mang theo Đế uy khiến thiên địa run rẩy, giống như ma thần hồng hoang bị phong ấn rất nhiều năm đã thức tỉnh, muốn huỷ diệt Chư Thiên bao la này.

Trời đất rung chuyển, một vầng sáng đen kịt lan ra bốn phía từ trung tâm Luyện Ngục, những nơi nó đi qua, không gian sụp xuống từng khoảng, thiên địa này đã bị cắt đứt.

Đi! Diệp Thành lùi lại mãi bỗng quay người thi triển Thúc Địa Thành Thốn trốn đi rất xa, Kỳ Vương cũng không rảnh rỗi, ngay khi quay người, hắn ta đã bỏ chạy với tốc độ cực kỳ nhanh.

Hai người vừa đi, ngọn núi mà họ vừa đứng lúc nãy đã bị vầng sáng đen ấy nghiền nát thành tro bụi, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên mong manh yếu ớt dưới vầng sáng đen ấy.

Thấy vậy, Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, mở Thiên Đạo đưa Kỳ Vương cùng trốn vào hố đen không gian, vầng sáng đen đó quá mạnh, nếu bị ảnh hưởng thì sẽ bị nghiền nát thành hư vô.

Vầng sáng đen không hề vì họ biến mất mà dừng lại, tiếp tục lan rộng vô hạn, nó giống như bàn tay to vô hình san bằng thế giới, một Chuẩn Đế đi ngang qua đã hoá thành tro bụi ngay tức khắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.