Chương trước
Chương sau
“Chuyện cũ quá đau khổ, hãy quên nhau đi thì hơn”, Diệp Thành không quay lại, bước từng bước đi xa, hắn đưa tay lên khẽ vẫy với cô, bóng lưng tiêu điều, giọng nói khàn khàn, tang thương.

“Hãy quên… nhau đi”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, ngước đôi mắt đẹp lên ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, hắn dần dần biến mất, đôi mắt cô nhoè đi, cảm giác mất mát trước nay chưa từng có.


“Trải qua bao sương gió, cuối cùng hắn chỉ là một vị khách qua đường”, giọng nói nhè nhẹ vang lên, Tiên mẫu Dao Trì đi tới, xuất hiện bên cạnh cô, xua đi lớp sương mù trong mắt cho cô.

“Một ngày nào đó, con sẽ theo kịp bước chân của hắn”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, lẳng lặng xoay người hoá thành một làn tiên hà, bay vào động phủ, phong ấn động môn, chuyên tâm bế quan.

“Hoang Cổ Thánh Thể ngươi được lắm, ta thật sự không nên cho ngươi vào”, Tiên mẫu Dao Trì day nhẹ đầu mày, lần đầu tiên bà thấy thần nữ nhà mình suy sụp thế này, tất cả đều vì hắn.

“Tham… Tham kiến Tiên mẫu”, những người chuyển kiếp trong lầu các bước ra, cung kính hành lễ.

Tiên mẫu Dao Trì gác lại tâm tư, nhẹ nhàng phất tay nhưng lại vô tình nhìn thấy nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt của mười mấy người chuyển kiếp, điều này khiến bà hơi thảng thốt: “Khóc ư?”

“Bẩm Tiên mẫu, đệ tử chuẩn bị xuống núi lịch luyện”, hơn mười người chuyển kiếp lại hành lễ lần nữa, đã có lại ký ức kiếp trước, các cô không thể buông bỏ được mối bận tâm của kiếp trước, Diệp Thành đã đưa cho các cô ngọc giản phong ấn tiên quang ký ức, các cô cũng phải lên đường tìm lại người thân quê hương mình.

“Thế sự hiểm ác, chăm sóc bản thân cho tốt”, Tiên mẫu Dao Trì cười ôn hoà, vung tay phất ra từng chùm tiên quang, dung nhập vào cơ thể họ, đó là bí pháp hộ thể.

“Đa tạ Tiên mẫu”, mười mấy người cùng nhau quay lại, còn không ngừng lấy tay gạt đi nước mắt.



“Sao vậy nhỉ?”, nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tiên mẫu Dao Trì chợt thấy kỳ lạ, thần nữ suy sụp bế quan, các đệ tử cũng vừa khóc vừa lên đường.

Bà thở dài một tiếng rồi cũng quay người biến mất, để lại Thần Nữ Phong yên tĩnh.

Dưới đêm trăng sáng, Diệp Thành đi về phía Bắc, băng qua một thương nguyên, đáp xuống một cổ thành, nơi này là thành trì cách Dao Trì gần nhất, cũng là nơi rộng nhất với bán kính mười triệu dặm.

Cổ thành này rất phồn hoa, dù là ban đêm cũng vẫn nhộn nhịp sôi động, người qua người lại tấp nấp trên đường, tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt, là một cảnh tượng phồn vinh thịnh thế.

“Hôm qua Dao Trì Thánh Địa náo nhiệt lắm!”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy những tiếng trò chuyện, phần lớn đều là các quán rượu nhỏ bên lề đường, ở nơi đó kiểu gì cũng có người lắm mồm nhiều chuyện, gào thét mặt đỏ tai hồng, nước bọt văng đầy trời.

“Nghe nói cửu tộc viễn cổ đều tới, còn có Phượng Hoàng tộc và rất nhiều thế lực lớn ở Đông Hoang nữa, thần tử thần nữ tập hợp đông đủ”, có người thở dài: “Còn có tu sĩ cấp Chuẩn Đế, ít nhất cũng phải hai mươi ngươi, Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất hôm qua cũng có mặt”.

“Mấu chốt là chuyện xảy ra trong đại hội”, không ít người thi nhau kể: “Một mình Hoang Cổ Thánh Thể liên tục chiến đấu với bốn thần tử của cửu tộc viễn cổ, đến thần tử Phượng Hoàng cũng bị đánh tàn phế”.
“Trên đời này không ngờ còn có truyền thừa Thánh thể, hơn nữa còn là bạn cũ của thần nữ Dao Trì”, các lão bối cũng tặc lưỡi xen vào: “Sức chiến đấu của hai người họ ngang nhau, cũng rất xứng đôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.