Chương trước
Chương sau
Hắn bại rồi, lại bại một cách mơ hồ, trước và sau liên tiếp bị Hoang Cổ Thánh Thể và Đông Thần Dao Trì đánh bại, trái tim mạnh mẽ của hắn, sự cao ngạo của một Thần Tử trong hắn cũng vì hai trận chiến này mà lụi tàn.

Cơ Tuyết Băng bay xuống, đáp bên cạnh cái hố sâu, vẫn dáng vẻ của bậc nữ thần, toàn thân không mang theo bất cứ vết thương nào, sau ba trăm hiệp mà đánh bại được cả Thần Tử Thần Tộc, cô quả thực mạnh hơn cả thánh thể một phần.

Đại Thánh Thần Tộc đã xông lên, lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết Băng, khi dẫn Thần Tử Thần Tộc đi, bọn họ thật sự muốn nổi điên nhưng lại không có cái gan đó, nơi này là thánh địa Dao Trì.


“Còn muốn đánh nữa không?”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu.

Nghe lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía chín tộc viễn cổ, bọn họ dừng lại ở các thần nữ thần tử, đặc biệt là nhìn các thần tử Yêu Tộc lâu hơn.

Thần Tử Long Tộc, Thần Tử Vu Tộc, Thần Tử Man Tộc, Thần Nữ Cổ Tộc và Thần Nữ Linh Tộc lần lượt nhướng vai, động tác như đang nói: Chúng ta vẫn tự mình biết lấy mình.

Lại nhìn sang phía Thần Tử Phượng Hoàng, người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi, mặc dù muốn sát phạt lên trên nhưng lại không có cái gan đấy, sức mạnh của Đông Thần đã vượt qua sức dự đoán của bọn họ.

Sau tiếng hắng giọng lạnh lùng, Ma Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều lần lượt rời khỏi đây.

Điều đáng nói là khi bọn họ đi thì đều nhất loạt nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong ánh mắt rõ vẻ oán hận, bạo tàn và khát máu đến mức mà trước khi đi còn không buồn chào hắn lấy một lời.

“Chẳng có lễ nghĩa gì cả”, Thần Tử Long Tộc cũng đứng dậy, hắn tỏ ra hiểu lễ nghĩa hơn các thần tộc khác nên cung kính hành lễ với tiên mẫu Dao Trì: “Lần này đa tạ tiên mẫu tiếp đón”.

“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Tiên Hoàng của con”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười ôn hoà.

“Tuân mệnh”, Thần Tử Long Tộc mỉm cười, xong xuôi còn không quên chớp mắt với Cơ Tuyết Băng: “Hôm nào đó nếu tiên tử Dao trì có thời gian thì chúng ta cùng uống rượu thưởng trăng nhé”.

“Thưởng cái gì mà thưởng, uống cái gì mà uống?”, không đợi Cơ Tuyết Băng trả lời, Thần Nữ Linh Tộc bèn kéo Thần Tử Long Tộc bước đi, “đêm nay ta có thời gian, vì sao không tìm ta nói chuyện?”

“Cho ta đi cùng với, ta cũng rảnh”, Thần Tử Vu Tộc vội ghé lên.

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Đúng mà, liên quan gì ngươi?”, Thần Nữ Cổ Tộc cũng đi tới kéo Thần Tử Vu Tộc: “Lúc đến ngươi từng hứa với ta đưa ta tới Vu Tộc, không thể nói chơi được đâu”.

“Đừng ồn ào, ta đâu có nói”.

“Ngươi tỏ ra biết điều một chút với cô ấy đi, nếu không thì ta đánh ngươi”, Thần Tử Man Tộc mắng chửi.

“Sao ta lại thấy khó hiểu nhỉ?”, nhìn một đám Thần Nữ, Thần Tử, những tu sĩ có mặt ở đây đều tỏ ra có phần kì quái, lúc này bọn họ mới thực sự liên kết với nhau theo từng đôi một.

“Nhìn bọn họ cũng thấy thuận mắt”, Diệp Thành xoa cằm, nói với giọng ý tứ, đều là Thần Tử Thần Nữ của tộc viễn cổ, phía Thần Tử Long Tộc lại hơn đứt Thần Tử Thần Tộc, chí ít thì không có mối uy hiếp khác.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.