Chương trước
Chương sau
“Phượng Hoàng công chúa nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu”, Diệp Thành mỉm cười nhướng vai.

“Vậy thì ta phải cho ngươi xem cái này”, Phượng Tiên Nhi cười giảo hoạt, khẽ phất tay cho Diệp Thành thấy được một đạo phượng hoàng hư ảnh hiển hiện, hoá thành một đạo ấn kí huyền ảo.


“Cái này gán từ bao giờ đây?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, “mình không hề nhận ra”.

“Có nhận hay không?”, Phượng Tiên Nhi hắng giọng, “còn che đậy cũng vô nghĩa”.

“Nhận, nhận, nhận”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, cuối cùng cũng hoá thành chân dung thật, mặc dù hắn còn có thể diễn tiếp nhưng về cơ bản cũng vô dụng vì Phượng Tiên Nhi đã nhận ra hắn chính là Diệp Thành, đã nhận định như vậy rồi thì hắn không thừa nhận cô ta cũng sẽ không bỏ qua, chỉ thêm rắc rối mà thôi.



“Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể thật rồi”, nghe Diệp Thành thừa nhận, những người có mặt ở đây đều xôn xao bàn tán, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Diệp Thành, bọn họ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Ta đã từng gặp Hoang Cổ Thánh Thể, chính là hắn”, không ít người ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Diệp Thành mà sáng hẳn lên, nếu trách thì chỉ có thể trách cả chặng đường đến đây Diệp Thành đã gây ra không ít động tĩnh lớn, giống như chuyện ở Huyền Hoang Tinh Hải, tên này một mình truy sát cả năm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo.

“Không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể”, bà lão Thánh Vương trước đó chặn Diệp Thành và Kỳ Vương ở bên ngoài sơn môn Dao Trì nói với sắc mặt vô cùng đặc sắc, chín Đại Thánh Dao Trì trước đó đi bắt Diệp Thành quay lại lúc này cũng tỏ ra hết sức bất ngờ, trước đó bọn họ không hề nhìn ra được huyết mạch của Diệp Thành.

“Đúng là đã nhìn nhầm rồi”, rất nhiều lão bối dụi mắt, “huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đế, hôm nay được nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, quả đúng như lời đồn, không hề đơn giản”.

“Không ngờ lại là hắn”, Thái Thanh Thần Tử, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử tỏ ra bất ngờ, Diệp Thành chính là ác mộng, là ám ảnh của bọn họ.

“Là hắn, là hắn”, sắc mặt của Thần Tử Thiên Phạt, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Vũ Hoá tôi độc thấy rõ, bọn họ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé tan xác Diệp Thành cho rồi.

“Chín nhà, quả là không ít”, Cơ Tuyết Băng đảo mắt nhìn một lượt và bất giác mỉm cười.

“Đại hội Dao Trì lần này còn đặc sắc hơn mọi năm nhiều”, một nhóm Chuẩn Đế lần lượt mỉm cười, nói rồi còn không quên liếc nhìn những Thần Tử có mặt ở đây, rất nhiều người đã nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt toé lửa, bọn họ đều là bậc cao cao tại thượng, không ai tin rằng thánh thể cùng cấp vô địch cả.

“Lão phu thấy thì ngươi sắp bị diệt rồi đấy”, nghe tiếng bàn tán của tứ phương, sắc mặt Kỳ Vương đầy ý tứ: “Sự dồn nén của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao trong buổi tiệc hôm nay”.

“Xem ra huyết mạch thánh thể vẫn rất được mọi người ưu ái”, Diệp Thành day trán.

“Diệp Thành, ta đang đợi câu trả lời của ngươi đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng nhìn Diệp Thành với ánh mắt giễu cợt.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.