Chương trước
Chương sau
“Tiểu hữu, nói năng giữ miệng, cẩn thận vạ miệng”, một lão già áo đen hắng giọng lạnh lùng, tu vi của ông ta không phải là thấp, chính là một Thánh Vương, nếu không thì ông ta cũng sẽ không to gan mà lên tiếng.

“Tả hộ pháp của Hắc Long Giáo, bổn thần tử nhớ rồi đấy”, Thiên Phạt Thần Tử nhếch miệng nhìn sang lão già áo đen, nụ cười ghê rợn, “lần này quay về ta nhất định phải diệt Hắc Long Giáo”.


“Ngươi...”, lão già mặc hắc bào thay đổi hẳn sắc mặt, ông ta không nghĩ gì nhiều, lập tức quay người đi, ông ta quá hiểu tính cách của Thần Tử Thiên Phạt, nếu lần này đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.

“Các ngươi thì sao?”, Thần Tử Thiên Phạt quay đầu liếc nhìn một vòng, trong đôi mắt còn loé lên u quang.

“Ta...ta không dám làm khiến thần tử mất nhã hứng”, tất cả mọi người run rẩy, lần lượt quay người, không phải bọn họ sợ Thần Tử Thiên Phạt mà sợ Thiên Phạt Thánh Địa, đó là sự tồn tại đáng sợ, một khi đụng đến tên điên này thì sẽ mất mạng như chơi.

Đây là một cảnh tượng đáng châm chọc, một đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương đều vì lời nói của một Chuẩn Thánh mà dần bỏ trốn, sự uy nghiêm của bọn họ như một trò cười vậy.

Thế rồi trong biệt uyển rộng lớn ngoại trừ ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì chỉ còn lại một đám Đại Thánh không rời đi, ồ không đúng, còn có một người đang dò dẫm trong góc nữa.

Đó chính là Diệp Thành, hắn như không nghe thấy mệnh lệnh của Thần Tử Thiên Phạt, hắn không rời đi, cứ thế lắc đầu quầy quậy, nhìn trái ngó phải, tận hưởng khung cảnh xinh đẹp của biệt uyển.

“Còn không đi, muốn chết à?”, Thần Tử Thiên Phạt cười tôi độc, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.

“Một Chuẩn Thánh, đây là nơi mà ngươi nên đến sao?”, thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng quay đầu lại, đôi mắt tôi độc, lại mang theo ý cợt nhả, bộ dạng cao cao tại thượng.

“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì”, lời nói của thần tử Thương Linh Điện càng thêm phần cay nghiệt, đôi mắt phượng híp lại nhìn Diệp Thành, trông bộ dạng còn tôi độc hơn cả Vũ Hoá Thần Tử.

“Không đi, đợi gặp hoa khôi đã”, nghe ba thần tử nói vậy, Diệp Thành vẫn coi như không, hắn lắc đầu tỏ ra không quan tâm.

“Tên này là ai mà lại to gan đến vậy?”, đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương trước đó bị đuổi ra khỏi biệt uyển đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, mặc dù bọn họ đã ra khỏi biệt uyển nhưng vẫn đứng ở cửa biệt uyển quan sát, tất cả đều muốn biết rốt cục có thể thấy được hoa khôi mà khiến cả Thần Tử Thiên Phạt vô thiên vô pháp dọn đường hay không, nhưng nào ngờ lại thấy tên kì quái Diệp Thành kia.

“Một Chuẩn Thánh, ai cho hắn tự tin như vậy”, một đám lão bối lần lượt tặc lưỡi, đến cả một nhóm Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương còn bị đuổi ra ngoài mà một Chuẩn Thánh như hắn lại dám đắc tội với người ta, lẽ nào hắn không biết đến sự tồn tại của ba thánh địa lớn?

“Đây có lẽ là một tu sĩ tiểu bối chưa từng trải sự đời”, không ít người xoa cằm, “sinh ra giỏi giang không sợ người khác sao? Có điều lần này người mà hắn đụng tới lại không phải vừa”.

“Nói không chừng hắn cũng là thần tử của một Thánh Địa nào đó”, rất nhiều người thở dài.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.