Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc, trên đài như có sóng xanh gợn lên, cô bay lên dải băng, mũi chân nhón nhẹ, quần áo nhẹ bay tựa như Lăng Ba tiên tử, thoáng chốc lại khiến mọi người hô vang khen ngợi.

“Thưởng, ba trăm nghìn nguyên thạch”, nhã gian lầu ba có tiếng cười vang lên, lời còn chưa dứt đã thấy một túi đựng đồ bay ra, lơ lửng giữa không trung, bên trong có ba trăm nghìn nguyên thạch.


“Thần tử Thiên Phạt quả nhiên hào phóng”, phía dưới náo động, mọi người đều tặc lưỡi cảm thán.

“Thiên Phạt Thánh Địa giàu có, ba trăm nghìn thôi mà, còn chẳng bằng một sợi lông bòu”, có lão bối tu sĩ vuốt râu nói, ông ta biết rõ độ kinh khủng của Thánh Địa hơn đám thanh niên tu sĩ.

“Ta thích cảm giác được mọi người ngước nhìn này”, thần tử Thiên Phạt trong nhã gian cười nhạo báng.

“Thưởng năm trăm nghìn nguyên thạch”, hắn ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt phát ra từ nhã gian đối diện, sau đó một túi đựng đồ bay ra, lơ lửng trên không trung.

“Thần tử Thương Linh còn giàu có hơn nữa”, bên dưới lại huyên náo, bởi đó là một số tiền lớn.

“Thương Linh, ngươi thật giàu có”, sắc mặt thần tử Thiên Phạt chợt trở nên âm trầm.

“Bản thần tử vui lòng muốn thưởng, ngươi có ý kiến?”, thần tử Thương Linh nhếch môi, lười biếng ngả người vào ghế, giễu cợt nhìn nhã gian đối diện, dường như có thể nhìn thấy thần tử Thiên Phạt ở trong.

“Được, được lắm”, trong nụ cười của thần tử Thiên Phạt mang theo ý lạnh lùng, hắn ta phất tay, lại một túi đựng đồ nữa bay ra khỏi nhã gian, lơ lửng trong không trung: “Thiên Phạt Thánh Địa có thưởng, một triệu nguyên thạch”.



“Thương Linh Điện có thưởng, hai triệu nguyên thạch”, lời nói của thần tử Thương Linh nghe càng thản nhiên hơn.

“Ta thưởng ba triệu”.

“Năm triệu”.

“Bảy triệu, có gan thì tăng tiếp đi!”

“Tám triệu”.

“Hai tên này điên rồi à?”, nghe tiếng hét điên cuồng của hai tên, mọi người phía dưới đều giật mình, vung ra mấy triệu nguyên thạch một lúc, người bình thường không làm được như vậy.

“Sao ta có cảm giác như đang tham gia đấu giá ấy nhỉ?”, vẻ mặt không ít người đều trở nên kỳ lạ.

“Có tiền là có thể tuỳ hứng”, mọi người đều cười toe toét, vừa xem múa vừa xem kịch, thần tử của hai Thánh Địa tranh giành nhau ghen tỵ vì hoa khôi, tranh đấu rất quyết liệt.

“Nếu thần tử Vũ Hoá cũng tham gia thì mới là náo nhiệt”, mọi người đều dành thời gian nhìn lướt qua nhã gian của Vũ Hoá Thần Triều, ba nhà đấu với nhau, cảnh tượng ấy mới gọi là hoành tráng.

“Mười triệu”, trong tiếng bàn tán, thần tử Thiên Phạt giận dữ hét lên rung chuyển cả lầu các.
“Mọi người đều tới mua vui thôi, Thiên Phạt đạo hữu đừng nóng giận mà hại thân thể”, thần tử Thương Linh cười giễu, không thưởng nữa mà nói một câu khiến cho thần tử Thiên Phạt suýt thì tức ói máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.