Chương trước
Chương sau
“Dao Trì, cô làm liều quá đấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Dao Trì?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cơ Tuyết Băng.


“Sao, đã ngủ với ta rồi giờ lại không nhận ra ta à?”, Cơ Tuyết Băng chớp đôi mắt đẹp.

“Có… Có lẽ là do hôm đó tối quá”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cả người như bị sét đánh, hắn không ngờ Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp lại là Đông Thần trong truyền thuyết.

“Thảo nào, chẳng trách lại có thực lực đáng sợ đến vậy”, ngẫm lại rồi Diệp Thành đưa tay đỡ trán: “Chẳng trách cô ấy lại muốn mời ta về nhà ăn đào, đào ở đây là bàn đào của Thánh địa Dao Trì, ta nên nghĩ tới sớm hơn mới phải, Đông Thần Dao Trì, đúng là xấu hổ chết mất”.

“Đông Thần Dao Trì, suýt nữa thì làm ta són ra quần”, Kỳ Vương ngoác miệng nhìn Cơ Tuyết Băng: “Nếu vị tiên tử này không nói thì ta cũng không biết bên cạnh mình còn có vị đại thần như vậy”.

“Ngươi cũng không hỏi ta mà!”

“Ta quyết định rồi, về nhà cô ăn đào đi”.

“Chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”, khi hai người nói chuyện thì Sở Linh Ngọc lại nhìn Diệp Thành chằm chằm.

“Gặp rồi, đương nhiên là gặp rồi”, Diệp Thành khẽ cười, tế tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Sở Linh Ngọc.

Lập tức, thân thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, cô ta lảo đảo, rên lên đau đớn.

Nhìn thấy cảnh này, Kỳ Vương không khỏi sửng sốt, không biết Diệp Thành đã làm gì Sở Linh Ngọc.

Cơ Tuyết Băng cũng cau mày, quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên cạnh: “Ngươi làm gì cô ấy vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ đánh thức ký ức cho cô ấy thôi”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, trong lúc đó còn liếc nhìn thần hải của Cơ Tuyết Băng, phát hiện tiên quang ký ức bắn vào thần hải của cô ta lúc trước vẫn đang dạo quanh trong đó, giống như lạc đường, không tìm thấy lối ra.

Cơ Tuyết Băng im lặng, đôi mắt đẹp như nước có tiên quang trong trẻo nhìn Sở Linh Ngọc chăm chú, nói chính xác hơn là nhìn vào thần hải của cô ta, dường như có thể nhìn thấy tiên quang ký ức nhẹ trôi trong đó, chính đạo tiên quang ấy khiến cho Sở Linh Ngọc đau đớn như vậy, nhưng cô lại không biết đó là gì.

Diệp Thành cũng im lặng, vừa uống rượu vừa kín đáo quan sát Cơ Tuyết Băng.

Hắn vẫn không hiểu tại sao tiên quang ký ức có tác dụng với Sở Linh Ngọc mà lại không có tác dụng với Cơ Tuyết Băng, những điều này quá kỳ lạ, không thể tìm ra nguyên do.

Ưm!

Sở Linh Ngọc vẫn đang kêu rên đau đớn, theo tiên quang ký ức không ngừng dung hợp, một khoảng ký ức bị phủ bụi từ từ mở ra, cô ta nhớ lại chuyện cũ, cũng nhớ lại tên kiếp trước.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.