Chương trước
Chương sau

“Chỉ một giọt nước mắt cũng có thể giúp Thái Hư tiền bối sống lại ư?”, Diệp Thành thăm dò hỏi Xích Dương Tử.

“Có Phượng Hoàng ra tay, khả năng cao là sẽ thành công”, Xích Dương Tử nhàn nhạt nói: “Đúng là Thái Hư Tử đã quy tịch, nhưng trong giọt lệ của ông ấy có chứa tư niệm, đó chính là hy vọng tái sinh”.


“Điều này đúng thật là…”, Diệp Thành cảm thán, thần thông của Chuẩn Đế quả nhiên đoạt thiên tạo hoá.

“Hy vọng Thái Hư Tử có thể giống như Phượng Hoàng, trùng sinh sau khi tôi luyện qua lửa”, trong mắt Xích Dương Tử tràn đầy hy vọng.

“Nói đến Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tiền bối có phải hậu duệ của Đông Hoa Nữ Đế không ạ?’, Diệp Thành tò mò hỏi, bởi vì bản thể của Đông Hoa Nữ Đế cũng là phượng hoàng, năm xưa Tử Huyên đã nói như vậy.

“Không phải”, Xích Dương Tử trả lời một cách khẳng định: “Đông Hoa Nữ Đế không có người thừa kế truyền thừa hậu thế”.

“Vậy thì đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành gãi đầu: “Nữ đế xuất sắc nhất khi xưa và Thánh thể cường đại nhất khi xưa, nếu họ có con thì chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ”.

“Đừng nói xa xôi như vậy, lại đây gia gia hỏi ngươi một chuyện”, Xích Dương Tử giơ tay kéo Diệp Thành lại, có vẻ vì bản thân quá thấp nên ông ta rất tự giác kéo Diệp Thành ngồi xổm dưới đất, cũng chỉ có như vậy ông ta mới không cần phải ngửa cổ lên nói chuyện với hắn.

“Ngươi có phải Hoàng đế của Đại Sở không?”, Xích Dương Tử ôm bầu rượu, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Hoàng đế thứ mười của Đại Sở”, Diệp Thành trả lời, ngồi xổm quá mệt, hắn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống.

“Đông Hoàng Thái Tâm vẫn ổn chứ?”

“Nói thật thì không được ổn lắm”, Diệp Thành cũng lấy bình rượu ra, trong lời nói có chút ẩn ý.

“Không ổn lắm?”, Xích Dương Tử quay đầu sang, hơi nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Lời này là có ý gì?”

“Thiên Ma xâm lược”.

“Thiên… Thiên Ma xâm lược?”, Xích Dương Tử lần đầu tiên biến sắc, đến nỗi còn đứng bật dậy.

“Có phải tiền bối đang rất thắc mắc tại sao Thiên Ma xâm lược mà Chư Thiên Vạn Vực lại không nhận được một tin tức nào không?”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, chậm rãi nói, như đang kể lại câu chuyện rất xa xôi: “Luân hồi của Chư Thiên Môn xuất hiện lỗ hổng, Đại Đế Thiên Ma Vực quân lâm Đại Sở, dùng Cực Đạo Thiên Đế binh che đi Càn Khôn, trận chiến ấy gần như toàn bộ tu sĩ của Đại Sở đã tử trận”.

“Ôi…”, dù là Chuẩn Đế thì nghe thấy câu chuyện này, ông ta cũng như hoá đá.

“Đông Hoàng Thái Tâm mở Chư Thiên Luân Hồi, suýt nữa đã tử vong”, giọng điệu của Diệp Thành cũng thêm một tia đau thương, buồn bã: “Hầu hết người của Thiên Huyền Môn đã huyết tế Chư Thiên Luân Hồi, thương vong nặng nề”.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.