Chương trước
Chương sau
Mặc dù ông ta cố gắng che đậy nhưng lại không thể che đi được nỗi đau đớn trong đôi mắt, nó hiến ông ta trở nên già nua hơn.

Năm nghìn năm thật sự rất dài, kí ức đã trở nên mơ hồ, ông ta sẽ không còn nhìn thấy bóng hình cái thế trong những năm tháng đó nữa, đó chính là Thái Hư Tử của Đông Hoa, cũng là người thân của ông ta.


Diệp Thành thầm thở dài, hắn có thể cảm nhậnd ược nỗi bi thương trong lòng Xích Dương Tử, từng kề vai tác chiến, từng viết nên thần thoại nhưng bây giờ hai người lại ở hai thế giới.

Cứ thế, cả chặng đường chìm vào im lặng, tốc độ của hồ lô cũng nhanh tới cực hạn.

Diệp Thành không biết Xích Dương Tử định đưa mình đi đâu, hắn cũng không hỏi.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời thì mới thấy bình hồ lô bay xuống dưới một sơn cốc.

Sơn cốc này rợp bóng trúc, nơi này yên ắng, mây và sương bao phủ khiến nơi này như mộng như ảo, trông chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa trần thế, tĩnh lặng mà nho nhã, ôn hoà mà thánh khiết.

Diệp Thành chậm rãi bước theo sau Xích Dương Tử, hắn đưa mắt nhìn tứ phương, sơn cốc này không đơn giản như vẻ bề ngoài, rất nhiều nơi lạc ấn cấm chế, chính là pháp trận cổ xưa.

Ở nơi sâu trong rừng trúc, Xích Dương Tử dừng chân nhìn màn sương mờ trước mặt.

Nơi đó có một nữ tử tóc bạc đang khoanh chân ngồi, dung nhan tuyệt thế, toàn thân thần hà lấp lánh, từng lọn tóc nhuốm tiên hoa, mặc dù người trong cơn mưa sương mờ nhưng lại xa xôi như trong mộng ảo, giống như bông tuyết liên thánh khiết vô ngần, lại giống như vị tiên không nhuốm bụi trần.

Cô như đang ngủ say không biết đã ngủ bao lâu rồi, cả cơ thể toát lên khí tức cổ xưa, từng luồng quang hoa quanh cơ thể đều mang theo bao thăng trầm.

Thân mang tiên nhãn, Diệp Thành đương nhiên cũng có thể nhìn thấy trong đôi mắt xa xăm mang theo vẻ kính nể vì hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức giống như Kiếm Thần trên người nữ tử tóc bạc này, đó là Chuẩn Đế.

Ngoài những điểm này ra thì bản tướng của nữ tửu này không phải là người mà là một con chim phượng hoàng, huyết mạch mạnh mẽ cho dù là thánh huyết cũng phải xao động, đó chính là thần thú còn có cảnh giới cao hơn cả Chu tước.

Đó không phải là Phượng Nhi mà Khương Thái Hư tiền bối nhắc tới chứ? Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm, có lẽ Xích Dương Tử đưa hắn tới đây để hoàn thành tâm nguyện cho Khương Thái Hư tiền bối.

Sự thực chứng minh suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, không đợi Xích Dương Tử gọi, phượng hoàng như cảm nhận được khí tức của Lục Đạo tiên nhãn nên mới tỉnh lại.

Giây phút sau đó, tiên quang xuất hiện, một bóng hình phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mắt, bà chính là Phượng Hoàng, Phượng Nhi trong lời nói của Khương Thái Hư tiền bối.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.