Chương trước
Chương sau
“Đại Thánh cũng đánh”, Man Sơn nghiến răng, sức mạnh tiềm ẩn đang ngưng tụ lại, có lẽ vì quá mạnh nên khiến người của tứ phương không khỏi chú ý, rất nhiều người nhìn với ánh mắt khó hiểu.

“Bớt bớt đi một chút, chúng ta mà sát phạt qua đó thì chắc chắn chỉ còn nước chôn thân”.


“Chạy đi, sao không chạy nữa?”, khi ba người đang nói chuyện thì tiếng mắng chửi đã vang lên, nhìn từ xa, chính là thần tử Phiếu Miểu, thần tử Thái Thanh và Chí Tôn Thần Tử, bọn chúng như con chó điên gào thét, bật cười tôi độc, đợi lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

“Không chạy nữa, nghỉ đã”, Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống đất nhưng không hề từ bỏ phản kháng mà đang dốc toàn lực muốn mở phong ấn của tiên nhãn, mấy ngày nay hắn cũng làm vậy, nếu như tiên nhãn tự giải phong ấn thì sẽ thoát được tử cục.

“Diệp Thành”, Nhược Thiên Chu Tước bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh tái mặt, giọng nói rõ vẻ áy náy, Diệp Thành vì cứu bà nên mới bị truy sát.

“Lần này có lẽ đường cùng rồi”, Diệp Thành nói rồi lại phun ra cả miệng máu, đôi mắt hắn có phần mơ hồ nhìn lên hư thiên, ánh mắt dừng lại ở Đại Thánh tóc tím đang từ từ đi tới.

“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng vào Thái Thanh Cung”, Đại Thánh của Thái Thanh Cung càn quét cửu tiêu, nhìn Diệp Thành với sắc mặt lạnh băng, giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể làm trái.

“Ba cấp bậc Đại thánh, vãn bối đúng là được coi trọng quá”, Diệp Thành nhướng mày liếc nhìn Đại Thánh tóc tím rồi lại nhìn sang hai bên khác, nơi đó có quang môn xuất hiện, một lão già tóc đỏ và một lão già tóc bạc bước ra, đó chính là Đại Thánh của Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành.

“Hoang Cổ Thánh Thể không phải là bậc vô danh chứ?”, Đại Thánh tóc đỏ của Phiếu Miểu Cung vuốt râu.

“Gọi ta Diệp Thành là được rồi, nếu vui thì gọi ca cũng được”, Diệp Thành buông một câu hững hờ khiến tu sĩ tứ phương cảm thấy nực cười, đã tới lúc này rồi mà còn không biết sợ.

“Hậu bối suy cho cùng cũng chỉ là hậu bối thôi”, Đại Thánh của Chí Tôn Thành cũng lên tiếng, ông ta đứng giữa cửu tiêu, rõ ràng đến để phân chia bảo bối của thánh thể nhưng trên khuôn mặt lại thể hiện rõ trách trời thương thân.



“Không biết các người đã từng nghe tới Côn Luân Hư chưa?”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu: “Ta và thần nữ của Côn Luân Hư thân thiết với nhau, còn Đại Hạ Hoàng Triệu, Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, ta và bọn họ cũng có giao tình qua lại, ồ đúng rồi, ta còn từng uống rượu với Chư Thiên Kiếm Thần nữa”.

“Nói năng hàm hồ”, một câu nói của Diệp Thành khiến tứ phương bật cười.

“Dù sao ta cũng nói sự thật, tin hay không tuỳ các người, nếu có hôm nào đó tai ương tới tìm thì đừng trách ta”, Diệp Thành uống rượu thong dong tự tại, sự việc tới nước này thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ dựa vào cái miệng để kéo dài thời gian mà thôi, ngộ nhỡ thật sự có thể đợi tới lúc tiên nhãn giải phong ấn thì sao?




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.