Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng đại chiến vô cùng khốc liệt, cũng vô cùng choán mắt, một Chuẩn Thánh độc chiến với ba Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không bị trấn áp ngay tại chỗ, đây là điều chưa từng có tiền lệ ở Chư Thiên Vạn Vực này, Diệp Thành là người đầu tiên.

“Ta đã từng thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến vậy”, tu sĩ tứ phương đuổi tới, nhìn cảnh tượng hư thiên nứt lìa mà mặt mày tái nhợt, trận đấu ở cấp bậc này vô cùng hung hãn.


“So với đó thì Thần Tử của ba gia tộc đang đại chiến trước đó lại như trò chơi”, có người tặc lưỡi, “cũng chẳng trách mà gần hai trăm nghìn tu sĩ của Thái Thanh Cung lại có thể chặn Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Tự đến Huyền Hoang Đại Lục này thì thánh thể đã làm ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa”.

“Lão phu tính thì ba Chuẩn Thánh Vương của Chí Tôn Thành không thể nào hạ gục được Hoang Cổ Thánh Thể đâu”.

“Không biết kẻ mạnh của Phiếu Miểu Cung và Thái Thanh Cung có đang trên đường không, nếu đến thì mới là náo nhiệt”, không ít người khẽ giọng lẩm bẩm, nói rồi còn không quên liếc nhìn tứ phương.

Vừa đưa mắt nhìn đã thấy thiên không phía đông xa xôi mây và sương ngút trời, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động rầm rầm như có hàng ngàn binh vạn mã đang kéo đến, cờ chiến bay phấp phới, bên trên còn khắc hoạ ba chữ vô cùng choán mắt: Thái Thanh Cung.

Cùng với lúc này, ở bầu trời phía tây cũng rung chuyển, thần hồng rợp trời bay qua thiên tiêu, người bay trên phi kiếm, người cưỡi trên mây và sương, người cưỡi trên linh thú, trận thế không hề nhỏ hơn so với Thái Thanh Cung, một cây cờ chiến chọc trời với ba chữ choán mắt: Phiếu Miểu Cung.

Đừng vội, chưa hết, thiên khung phía Nam cũng rung chuyển, tu sĩ mạnh của Chí Tôn Thành cũng chạy tới trợ chiến, mặc dù không có Chuẩn Thánh Vương dẫn đầu nhưng trận thế lại vô cùng lớn, cả chặng đường trấn áp đến mức hư không nứt lìa.

Ba bên như có âm mưu gì đó, từng bên xông đến, có lẽ là sợ hai thế lực kia cướp mất bảo vật Hoang Cổ Thánh Thể nên mới không quản đường xa tới đây, mục đích chẳng phải vì những thứ này sao?

Thấy cả ba bên sát phạt tới, tu sĩ tứ phương tái mặt, lập tức bỏ chạy, chỉ sợ bị liên luỵ.

Bọn họ có thể thấy thì Diệp Thành đương nhiên cũng có thể thấy, sắc mặt của hắn khó coi thấy rõ, hắn không chỉ nắm bắt được khí tức của một Chuẩn Thánh Vương, trận thế như vậy cho dù là Thánh Vương cũng phải tạm thời né tránh.

Ấy thế nhưng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại bị thương, lúc này đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành đâu dám nổi loạn, hắn chịu một nhát kiếm rồi quay người bỏ trốn.

Đi đâu?

Chuẩn Thánh Nhân áo đen hắng giọng lạnh lùng, lập tức chạy lên trước chặn đường, ngự động pháp khí Thánh Vương trấn áp tới.

Diệp Thành không rảnh mà quan tâm tới kẻ này, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị Chuẩn Thánh Vương áo tím tung chưởng đánh ra cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.