Chương trước
Chương sau
“Với số của cải này, còn ai rảnh rỗi đi tìm chết nữa”, phía Cổ Tam Thông cười toe toét.

“Cố gắng nhẫn nhịn một thời gian, năm nào đó con sẽ đưa mọi người về quê hương”.

“Yên tâm, chúng ta biết rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười sảng khoái: “Đi uống rượu thôi”.


Hương rượu thơm ngát nhanh chóng tràn ngập khắp không gian đại giới, bầu không khí vẫn rất ấm áp, không cần lo kế sinh nhai, trong lòng không còn gánh nặng, mọi người thoải mái uống rượu say mèm.

Màn đêm buông xuống, cho tới khi phía Cổ Tam Thông nghiêng đầu ngủ say, không gian giới mới chìm vào im lặng.

Diệp Thành đứng dậy, để lại tiên hoả và thiên lôi cùng với bản nguyên Thánh thể, tẩy luyện huyết mạch cho mọi người trong lúc ngủ say, còn hắn thì đi dạo quanh chờ tới khi trời sáng sẽ đi tìm người chuyển kiếp.

Không gian giới về đêm rất yên tĩnh, Diệp Thành đi một lúc mới thực sự nhận ra nơi này còn phi thường hơn trong tưởng tượng, cực kỳ nhiều cấm chế bí mật, gắn liền liên tiếp với nhau, có thể nói là động đến một cái là sẽ huy động toàn bộ, có nhiều cấm chế thế này, với nhãn giới của hắn cũng không thể nhìn thấu, cực kỳ bí ẩn.

Hắn vô cùng chắc chắn người mở ra không gian giới này hẳn là một cao thủ thông thiên triệt địa.

Hửm?

Khi đi ngang qua một bức tường đá, hắn dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu nheo mắt nhìn vào bức tường đá lốm đốm, chính xác hơn là vài dòng chữ cổ được khắc trên đó.

Đó hẳn là một bài thơ, ý thơ buồn bã, bi thương:

Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt

Thương thành dịch lão dịch bi lương

Cô phong tiêu linh thê sở vũ

Huyên thảo vọng ưu mãn thế thương

Thương sinh hà nguyện?

Thương thiên hà oán?

Do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh.

Diệp Thành cau mày, ngơ ngác nhìn bài thơ trên tường đá, mỗi nét bút đều đầy thăng trầm.

Một thoáng thất thần khiến hắn nhớ tới một bóng lưng cô đơn, nhưng không phải Hồng Trần mà là Lục Đạo, vì thời đại đó Hồng Trần ở Đại Sở, mà người làm bài thơ này hẳn là Lục Đạo.

Nhất thời dường như hắn đã nhìn ra điều gì, không gian đại giới này khả năng là do Lục Đạo mở ra, ông ta ngơ ngác đờ đẫn quên đi mục đích đến với thời không này, nhưng giống như Hồng Trần, ông ta vẫn nhớ một nữ tử mang tên Sở Huyên nên mới để lại bài thơ bi thương này.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.