Chương trước
Chương sau
Chu Dịch khẽ lắc đầu: “Kể từ ngày ngươi tu luyện Chu Thiên Diễn Hoá thì thần dược kéo dài tuổi thọ đều chỉ là vật trang trí, cho dù sử dụng cũng sẽ bị sức mạnh trong bóng tối âm thầm hoá giải”.

“Đúng là đường cùng thật”, Diệp Thành mỉm cười day đầu mày: “Sự bá đạo của nó còn hơn cả Thiên Chiếu”.


“Mạch Chu Thiên sẽ còn đáng buồn hơn ngươi nghĩ đấy”, trong đôi mắt già nua của Chu Dịch chỉ còn lại vẻ bất lực.

“Vãn bối đã cảm nhận được sự cô tịch, thê lương rồi”, Diệp Thành lắc đầu cười, rót chén trà cuối cùng sau đó gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, thả người chuyển kiếp được phong cấm bên trong ra.

Nhóm người chuyển kiếp đều tỏ vẻ khó hiểu, mờ mịt ngơ ngác, có người thảng thốt nhìn Diệp Thành, có người lại thảng thốt nhìn xung quanh, không biết tại sao sau một giấc ngủ mình lại xuất hiện ở đây.

Diệp Thành cười nhẹ, không giải thích, không đợi những người chuyển kiếp kia lên tiếng hắn đã bắn gần một nghìn tia tiên quang đánh thức ký ức kiếp trước ra, mỗi tia tiên quang bay vào đầu mày của một người.

Ngay lập tức, tiếng kêu rên khe khẽ vang lên, rừng trúc trong sơn cốc vắng vẻ trở nên không hề yên tĩnh.

Trong những tiếng kêu đau, Diệp Thành quay người bay ra khỏi rừng trúc, thời gian không còn nhiều nữa, hắn không thể chậm trễ.

Về phần gần một nghìn người chuyển kiếp kia, hắn giao lại cho Chu Dịch lo liệu, sau khi hắn tìm được toàn bộ anh hồn của Đại Sở trong vùng tinh vực này sẽ lại tìm cho họ một nơi ở an toàn hơn.

Chu Dịch nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, lại thở dài một hơi, như nhìn thấy mình của năm đó.

Làn gió nhẹ thổi qua, ông dời mắt, lặng lẽ nhìn những người chuyển kiếp trước mặt.

Trong nhóm người chuyển kiếp này, có những người ông đã từng gặp, đều là lão bối tu sĩ, chẳng hạn như Hoàng Đạo Công không đáng tin cậy, chẳng hạn như một nữ trưởng lão của Quảng Hàn Cung, năm xưa đều đã từng tới Thanh Tiên Cổ Trấn.

Nhưng phần lớn những người chuyển kiếp còn lại ông đều chưa gặp bao giờ, chỉ vì kiếp trước ở Đại Sở ông có vai vế quá cao, rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của ông, càng không biết ông lợi hại đến mức nào.

Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Ngự Linh Tinh như một luồng tiên mang, tốc độ rất nhanh, biến mất trong tích tắc.

Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh nhỏ, cũng khá may mắn, tìm được một người chuyển kiếp, kiếp trước là trưởng lão của nhà Mộ Vân ở Bắc Sở, hắn từng có duyên gặp ông một lần.

Sau khi ra khỏi cổ tinh nhỏ ấy, hắn lại bay về một hướng khác với tốc độ nhanh chóng, mãi đến ba canh giờ sau mới dừng lại, cổ tinh này tuy rất nhiều sinh linh nhưng chỉ có ba người chuyển kiếp, một đệ tử thế hệ Huyền Tự của Thanh Vân Tông, một trưởng lão của đảo Hắc Long và một thần tướng của Hoàng tộc Đại Sở.

Đoạn đường tiếp theo, hễ gặp cổ tinh nào có người là hắn lại ghé vào, nhưng có lúc may lúc không.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.