Chương trước
Chương sau
“Mạnh, mạnh đến kinh người”, tên thanh niên hít vào một hơi thật sâu, “một Thánh Vương, ba Chuẩn Thánh Vương, trận dung như vậy, cho dù là cả Chư Thiên Vạn Vực cũng phải run sợ”.

“Thật...thật mạnh”, Diệp Thành ho hắng, đừng nói là Kì Vương, cho dù là hắn thì khi nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, cả chặng đường tới đây hắn đã gặp rất nhiều thế lực với trận dung mạnh như Đại La Kiếm Tông nhưng không ngờ thế lực với tên Bái Nguyệt Thần Giáo lại còn bá đạo hơn cả Đại La Kiếm Tông.


“Chắc chắn là gần với Huyền Hoang Đại Lục rồi”, Diệp Thành xoa cằm, lòng thầm nhủ.

Huyền Hoang Đại Lục vô số truyền thừa, không thiếu người có cấp bậc như Kiếm thần, đó mới chính là nơi mà tu sĩ Đỉnh Phong ở.

Cho nên gần với Huyền Hoang Đại Lục được thơm lây, có điều cũng không chắc Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn là truyền thừa mạnh mẽ so với Huyền Hoàng Đại Lục, nói ra thì trận dung của Bái Nguyệt Thần Giáo có lớn cũng không có gì lạ thường.

Còn Kì Vương chắc chắn đã từng tới tinh vực này trước đó và cũng đã nghe tới sự lớn mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo nên khi nghe tới cái tên này mới bỏ chạy đi như vậy, chỉ vì Diệp Thành đã trảm một Thánh Nhân của bọn họ, nếu như Bái Nguyệt Thần Giáo truy cứu cuống thì chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Thành chắc chắn sẽ bị trảm diệt.

“Đạo hữu, Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn chưa truy xét xuống, xin đạo hữu mau rời đi”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì thánh nữ Tinh Nguyệt đã lên tiếng, “còn đại ân của đạo hữu thì gia tộc Ngự Linh sẽ không bao giờ quên, nếu có ngày cần đến gia tộc Ngự Linh hay khi đạo hữu gặp khó khăn, chúng ta nhất định báo đáp”.

“Vậy thì hẹn gặp lại sau”, Diệp Thành vươn vai quay người, thoáng chốc đã biến mất.

“Trên thế gian này không ngờ còn có cả truyền thừa của Thánh Nhân”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang, cô luôn cảm thấy khuôn mặt Diệp Thành rất quen.

“Hắn...hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt dù nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để tên tóc tím nghe thấy, hắn chỉ biết tinh nguyên của Diệp Thành dồi dào chứ không biết Diệp Thành còn có huyết mạch bá đạo như vậy.

“Việc này không được đồn ra ngoài”.

“Ta hiểu rồi”.

“Quay về trước đã”, thánh nữ Tinh Nguyệt quay người bước đi, “sau này đừng ra ngoài lịch luyện một mình nữa, lần này có ta và còn có quý nhân tương trợ mới thoát nạn, lần tới không may mắn như vậy nữa đâu, lần này quay về thì ở yên trong gia tộc, Bái Nguyệt Thần Giáo mà nổi điên thì rất đáng sợ đấy”.

“Không phải Bái Nguyệt Thần Giáo phát hiện gia tộc Ngự Linh ta có trứng rồng chứ? Nếu không thì mấy ngày gần đây sao có thể gây nhiều rắc rối cho gia tộc ta như vậy được?”, tên thanh niên tóc tím vội đi theo thánh nữ Tinh Nguyệt.

“Không loại trừ khả năng này”, thánh nữ Tinh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, “nếu đúng là vậy thì e rằng trứng rồng khó giữ rồi, nên biết phía sau Bái Nguyệt Thần Giáo còn có cả sự chống lưng của một vị tu sĩ từ

Vạn Cổ”.

Cả hai người vừa nói vừa rời đi, cho tới khi biến mất trong tinh không, tốc độ vô cùng nhanh, như hai đạo thần mang.
Có điều bọn họ lại không nhận ra sau khi bọn họ rời đi thì không gian phía sau trở nên méo mó, Diệp Thành bước ra ngoài đi theo bọn họ, hắn ẩn náu rất kín kẽ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.