Chương trước
Chương sau
Diệp Thành dừng lại ở không gian hư vô, mở Tiên Nhãn nhìn quanh bốn phía, dễ dàng tìm thấy vị trí trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, ngoài ra còn có rất nhiều công kích pháp trận và hư thiên tuyệt sát trận, số lượng vô cùng nhiều, đến hắn nhìn thấy mà da đầu cũng tê dại.

Sau khi nhớ hết tất cả vị trí trận cước, hắn mới cất bước đi thẳng đến nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện.


Lần trước tới đây hắn đã phát hiện nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện tràn đầy tinh khí, còn có dị tượng, chắc chắn là có bảo vật, hơn nữa còn là đại bảo bối, rảnh rỗi không làm gì, tìm được thì cứ tìm.

Hửm?

Hắn đang đi trong không gian, bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về một tiên sơn.

Tiên sơn đó có thể nói là nguy nga hùng vĩ, cao ngất tận trời, điều đáng sợ là đó là một ngọn núi lớn được dựng lên từ từng chiếc đầu lâu, núi cao hơn tám nghìn trượng, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy.

Phải giết bao nhiêu người mới làm được điều này đây! Ít nhất cũng không dưới mười triệu người, ngay cả Diệp Thành cũng kinh hãi.

Diệp Thành đưa tay chạm nhẹ vào ngọn núi đầu lâu ấy, trong những người chết oan này có lẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn còn chưa kịp đưa họ về quê hương.

Nợ máu trả bằng máu, Diệp Thành lạnh giọng nói thầm trong lòng rồi lại cất bước, đi vào nơi sâu trong tiên sơn.

Không lâu sau, một hồ nước tiên quang lấp lánh hiện ra trước mắt hắn.

Nhưng Diệp Thành nhìn ra được bảo vật không phải hồ nước này mà là một đoá sen xanh ở giữa hồ, chỉ cao bằng một em bé sơ sinh, có ánh sáng rực rỡ, dù là cành hoa hay lá sen cũng đều phát ra ánh sáng lấp lánh trong suốt, dị tượng lộng lẫy đan xen, cực kỳ huyền ảo.

Không ngờ lại là hoa sen sinh mệnh!

Diệp Thành hai mắt sáng ngời, dường như đã nhìn ra đoá sen xanh đó là gì, là thần dược kéo dài sinh mệnh, có tác dụng nhất với người thọ nguyên sắp hết, luyện hoá vào cơ thể có thể kéo dài thêm năm trăm năm tuổi thọ.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là bảo vật của Cô Lâu Vương Điện lại là hoa sen sinh mệnh, đây có thể coi là một bảo vật vô giá.

Hoa sen sinh mệnh có thể kéo dài tuổi thọ, có ích cho người sắp hết thọ nguyên, với hắn đương nhiên cũng có ích.

Cuộc hành trình này hắn đã sử dụng Thiên Chiếu nhiều lần, đó là cấm thuật phải hiến tế thọ nguyên mới kích hoạt được, đã tiêu hao rất nhiều thọ nguyên của hắn, dùng hoa sen sinh mệnh kéo dài thọ nguyên là thích hợp nhất.

Dời mắt khỏi hoa sen sinh mệnh, Diệp Thành nhìn quanh hồ nước.

Cô Lâu Lão Tổ rất coi trọng hoa sen sinh mệnh này, đặt rất nhiều cấm chế trận văn xung quanh hồ.
Ngoài ra, bốn phía Đông Tây Nam Bắc còn có bốn cao thủ của Cô Lâu Vương Điện canh gác, tu vi đều là Chuẩn Thánh, dù bên ngoài núi đang đại chiến nhưng ông ta cũng không cho họ rời khỏi hồ nước một bước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.